Ngoài cửa sổ mưa còn rào rạt mà rơi xuống
Toà dinh thự cũ không cư trú dọn dẹp bên trong tích tụ bụi đất cùng mạng nhện.
Mục Phỉ vẫn luôn ngồi xổm ôm lấy Vưu Nhiên co rúm lại phát run, một lần một lần nhẹ giọng trấn an.
Tựa hồ, mặc kệ cô nói như thế nào, nước mắt Vưu Nhiên vẫn luôn không ngăn được.
Mưa ngoài phòng, theo gió gào thét toàn bộ sái vào gác mái này, cửa sổ vẫn luôn bùm bùm rung động.
Lâu lâu còn có lôi điện xẹt qua phía chân trời, kinh động nước mắt rơi như mưa lạnh băng ở Sa gia.
Vưu Nhiên mặc cho cặp tay lạnh băng kia không ngừng phất qua mặt chính mình, này thật là Mục Phỉ đại nhân sao......!
Nàng cũng không có ôm lại đối phương, bởi vì trong tay nàng vẫn cứ gắt gao ôm một bức hoạ cuộn tròn đã từng ở thời niên thiếu một nét một bút miêu tả đại nhân, tuy rằng mặt trên đã có vết rách cùng nếp uốn, nhưng nàng vẫn cứ muốn ôm bức họa này, giống như là ôm Mục Phỉ đại nhân vậy.
Nàng cảm thấy người bên cạnh mình, dùng tiếng nói của Mục Phỉ đại nhân an ủi mình chính là ảo giác trong nội tâm của nàng.
Đại nhân hiện tại sao có thể, sao có thể sẽ tìm đến nàng.
Nàng chống đối Mục Phỉ, hướng về phía Mục Phỉ bộc phát tính tình, lần đầu tiên bất kính với đại nhân như thế......!
Đại nhân nhất định sẽ cảm thấy Vưu Nhiên nàng càng thêm không tốt, rõ ràng mấy ngày nay qua hệ hai người cũng đã thật khẩn trương, nàng vẫn là không nhịn xuống được đi lên án, làm trò trước mặt người ngoài.
Vưu Nhiên chậm rãi buông đầu xuống, trên lông mi đều treo nước mắt trong suốt, ánh mắt thất thần mà nhìn trên sàn nhà.
Mục Phỉ nhìn ở trong mắt, tâm cũng đau.
Cô không nghĩ tới chính mình thật sự đem tiểu gia hỏa làm cho thương tâm như vậy, ngay cả hiện tại Vưu Nhiên cũng cảm thấy mình giờ phút này là ảo giác.
"Vưu Nhiên, Vưu Nhiên em nhìn tôi, nhìn tôi!"
Mục Phỉ giữ chặt cánh tay Vưu Nhiên, đối phương không chút sứt mẻ mà vòng lấy bức họa kia, Mục Phỉ nhíu mày, lập tức dùng sức đem bức hoạ kia rút ra, khung ảnh rách nát lồng kính bên cạnh bởi vì cô dùng sức mà cắt qua giữa tay cô.
Tức khắc, màu đỏ tươi máu tươi từ tay giữa tay cô nhỏ giọt xuống dưới, tích ở trên mu bàn tay Vưu Nhiên.
Vưu Nhiên hoảng hốt một chút, lúc này mới ý thức được thân ảnh bên cạnh này cũng không phải nàng tưởng tượng, mà là tồn tại chân thật.
"Đại nhân......!Đại nhân, ngài này, đây là làm sao vậy!" Vưu Nhiên nháy mắt buông ra khung ảnh lồng kính còn đang túm chặt không buông ra, ầm một tiếng, khung ảnh lồng kính kia rơi xuống trên mặt đất, nhưng nàng giờ phút này nhất để ý chính là tay Mục Phỉ đại nhân.
Đôi tay nàng lập tức nắm lấy tay trái đối phương bị cắt qua, cẩn thận kiểm tra, chau mày.
Mục Phỉ cúi đầu nhìn dáng vẻ khẩn trương của Vưu Nhiên, cô chỉ là thuận thế đem đối phương kéo gần lại một ít, kéo vào trong lòng ngực mình, không còn khung ảnh lồng kính kia trở thành trở ngại giữa các nàng.
"Tôi không đau."
"Chính là."
Mục Phỉ đem Vưu Nhiên kéo ra một ít, cô căn bản không thèm để ý miệng vết thương cắt qua trên tay mình mà là gắt gao chăm chú nhìn Vưu Nhiên, trong ánh mắt có ngàn vạn loại cảm xúc đang lưu chuyển.
"Vưu Nhiên, tôi......"
"Em biết," Vưu Nhiên chỉ là đối diện ánh mắt Mục Phỉ một giây sau, liền lập tức buông xuống tầm mắt, nàng nghe được Mục Phỉ đại nhân xin lỗi mình, nàng đại khái có thể đoán được đại nhân muốn nói với mình cái gì, "Chuyện không cần con này, là em trước đó không suy nghĩ cẩn thận, còn va chạm ngài, hiện tại ngẫm lại, ngài đều hướng em xin lỗi, có thể biết ngài xác thật thật không nghĩ muốn, em, em cũng không có ý nghĩ khác......"
"Không phải, Vưu Nhiên, tôi cùng em xin lỗi cũng không phải bởi vì tôi không nghĩ muốn đứa nhỏ này." Mục Phỉ nắm chặt hai tay Vưu Nhiên, cô có thể cảm nhận được đối phương giờ phút này tựa như lá rụng mơ hồ không chừng, yếu ớt bất kham.
Nàng biết Vưu Nhiên vẫn luôn chân chính có được mái nhà, khi cô biết được cùng Vưu Nhiên có tiểu bảo bối, nếu không biết trước chuyện ki, Mục Phỉ cô sẽ có bao nhiêu vui vẻ.
Vưu Nhiên ngẩng đầu, có chút mờ mịt mà nhìn phía Mục Phỉ, nàng không hiểu, ý tứ của Mục Phỉ nói những lời này.
Đối phương chỉ là nhíu chặt mày, sắc mặt rối rắm khó có thể mở miệng.
Vưu Nhiên chờ không được, nàng vội vàng mà muốn Mục Phỉ nói ra tình hình thực tế, nàng hồng hốc mắt thúc giục đối phương, "Nói chuyện a......"
Mục Phỉ nhấp hạ môi, cuối cùng đem chuyện báo cho Vưu Nhiên.
Tất cả chuyện coi biết, toàn bộ nói cho Vưu Nhiên.
Thời gian tựa như ngừng lại.
Ngoài phòng mưa rền gió dữ phảng phất là bởi vì chuyện đến nói muộn này mà dần dần ngừng gào thét khóc thảm xoay quanh.
Nước mưa càng lúc càng nhỏ, vẫn luôn lay động cửa sổ không ngừng rốt cuộc cũng không hề phát ra tiếng vang chói tai, tựa hồ hết thảy quy về bình tĩnh, dưới đêm mưa lạnh lẽo này.
Vưu Nhiên một chữ không mất mà nghe xong chuyện Mục Phỉ đại nhân nói với nàng, sau khi nàng nghe xong cũng không có xuất hiện bất luận nôn nóng phập phồng không chừng gì, bởi vì chính mình rất có khả năng bởi vì con mà khó sinh đến chết rồi lo âu, nàng không có.
Nàng ngược lại thần kỳ mà bình phục đủ loại tâm tình không yên, bởi vì nghe được Mục Phỉ giải thích với nàng.
Có lẽ ở trong nhận thức của nàng, thái độ Mục Phỉ đối với nàng thắng qua nàng sống hay chết, sớm đã thắng qua hết thảy.
Nàng không lý do cúi đầu cười một chút, nàng một chút cũng không sợ hãi cái này.
"Cho nên, ngài là đang lo lắng cho em, cố ý ngậm miệng không nói chuyện đi làm ác nhân, lạnh nhạt em, xa cách em." Vưu Nhiên trầm mặc một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn phía đại nhân đưa lưng về phía mình.
Đối phương sau khi nói hết chuyện cho nàng, liền xoay người đưa lưng về phía nàng, không biết là bởi