Ngay lúc Mục Phỉ thấy người trước mặt giống tiểu chó săn của cô như đúc chỉ khác linh hồn tặng hoa cho mình.
"Bang" một tiếng
Trên mặt Vưu Nhiên đã bị một bạt tai không lưu tình chút nào tát vào.
Tự mình động tay!
"Vưu Nhiên......" Trong tay Mục Phỉ nắm chặt chiếc khăn vuông hoa hồng kia sau đó nhìn "Vưu Nhiên" tự mình tát chính mình một bạt tai thì lập tức kinh sợ, nhưng giây tiếp theo liền thần lại, nháy mắt tiến lên giữ chặt hành vi còn đang muốn tự ngược của đối phương.
"Em làm gì vậy!?"
Mục Phỉ bắt lấy cánh tay Vưu Nhiên đang dùng sức, con ngươi Kim Hạt Sắc ảnh ngược chính là khuôn mặt Vưu Nhiên biểu tình hỗn loạn, phảng phất là một linh hồn khác trong cơ thể đang cuồng loạn mà phá tan thân thể.
Nàng rất phẫn nộ.
"Cô ấy cư nhiên dám tặng hoa cho ngài!? Còn ngay trước mặt em tặng hoa cho ngài!! Em muốn đem đầu Khuê Nhân đầu chặt bỏ!!!"
Trên mặt Vưu Nhiên che giấu linh hồn bản thể có vẻ phi thường cuồng tức, mà rất hiển nhiên, nàng sắp muốn đem linh hồn khác là Khuê Nhân đang chiếm cứ thân thể nàng áp chế xuống.
"Ta tặng đại nhân hoa thì làm sao vậy, ta chỉ là muốn biểu đạt ta tốt mà thôi, Vưu Nhiên thật là quỳ mười phần hẹp hòi!"
Rất nhanh, trên mặt lại lần nữa trừu động thành một cái biểu tình ủy khuất bất đắc dĩ khác, là gia hỏa có đồng tử có mắt kép màu xanh lá kêu gào, các nàng đang xé mặt nhau, ai cũng không nhường ai.
Nhưng thực hiển nhiên, khí thế Khuê Nhân có chút rõ ràng yếu thế, dù sao cũng là nàng chiếm cứ thân thể Vưu Nhiên, nàng nhưng không muốn chọc Vưu Nhiên tức giận, chính là ——
"Không phải ngươi nói kêu ta cho đại nhân ấn tượng tốt sao, ta cảm thấy ta làm rất tốt, ngươi vì cái gì muốn trảm đầu ta đây?"
"Ta là kêu ngươi câm miệng, câm miệng của ngươi lại, làm người câm!"
"Tóm lại, ngươi không thể ta đầu ta, ta còn có thể bảo hộ ngươi sinh con, ta"
"Ta hiện tại liền giết ngươi......"
Ngay lúc hai linh hồn cực độ nguy hiểm trong cơ thể Vưu Nhiên điên cuồng sắp muốn mở ra chiến tranh, Mục Phỉ hít sâu một hơi rồi cao giọng ra lệnh nói:
"Đủ rồi!"
Quả nhiên, sau khi chủ nhân của tòa trang viên này lên tiếng thì hai tiểu gia hoà đang lên án đối phương này mới đình chỉ tranh chấp.
Chính các mà nói, chủ yếu là tiểu chó săn Vưu Nhiên của cô đã là biến thành chó dữ địa ngục đem Khuê Nhân "Ức hiếp" đến đầu lưỡi cứng đơ không nói nên lời, rốt cuộc các nàng chỉ có một cái miệng nhanh mồm dẻo miệng.
"Đại nhân......" Vưu Nhiên chiếm thế thượng phong xong dùng biểu tình ủy ủy khuất khuất nhìn Mục Phỉ, hy vọng Mục Phỉ đại nhân thay mình nghiêm trị cái Khuê Nhân chiếm tiện nghi còn trêu chọc nàng.
Mục Phỉ khẽ nhíu mày, cuối cùng nói một câu tàn nhẫn khiến Vưu Nhiên lã chã chực khóc.
"Vưu Nhiên em trước vào lại bên trong, tôi cần nói chuyện với Khuê Nhân một hồi."
"......?"
"Nghe hiểu không." Mục Phỉ lãnh mắt nhìn thẳng mặt Vưu Nhiên đáng thương hề hề.
"Đại nhân, ngài không cảm thấy Khuê Nhân quá giới hạn sao? Ngài còn kêu em đi vào, kêu cô ấy ra tới, em......"
Mục Phỉ đương nhiên có thể nhìn ra tới tiểu chó săn của cô giờ phút này có bao nhiêu không cam lòng, vật nhỏ này thật đúng là thích ăn dấm, chính là hiện tại càng có chuyện quan trọng muốn hiểu rõ cho nên cô cũng không thể tùy ý Vưu Nhiên hồ nháo, thật là một kích động là muốn đem đầu Khuê Nhân chặt bỏ thì quá không xong.
"Đại nhân, ngài thay lòng đổi dạ sao? Không em ta, liền bởi vì Khuê Nhân tặng hoa cho chị, ô ô ô......"
Khuê Nhân bị áp chế đến trong thân thể nghe làn điệu Vưu Nhiên diễn đáng thương như vậy, nhịn không được trợn trắng mắt.
Mục Phỉ đành phải ôm lấy Vưu Nhiên, sau khi xác định mình đối mặt chính là linh hồn của Vưu Nhiên thật liền ở trên môi đối phương hôn lên một nụ hôn.
"Ngoan, đừng nháo."
Được Mục Phỉ đại nhân xem như trân bảo như vậy làm Vưu Nhiên thẹn thùng trên mặt hiển lộ ra đỏ ửng, nàng đành phải chậm rãi thả lỏng cảm xúc kích động, hút hạ cái mũi ủy khuất ba ba nói: "Em phải ở bên trong bao lâu?"
"Ân, chờ tôi kêu Khuê Nhân gọi em ra tới liền có thể." Mục Phỉ còn có chút chuyện phải hướng Khuê Nhân, cũng là một linh hồn khác trong thân thể Vưu Nhiên để hiểu biết rõ về tình trạng cơ thể Vưu Nhiên, cho nên hẳn là không phải nhanh được.
Vưu Nhiên biết ý tứ của Mục Phỉ nhưng, "Tốt đi, vậy ngài nhất định phải nhớ rõ kêu em ra, Vưu Nhiên vẫn luôn ở bên trong chờ ngài."
"Ân ân, linh hồn em nếu tiến vào chỗ sâu bên trong có phải cũng tương đương với bổ sung thể lực hay không?"
"Đại khái đi, nhưng thể lực của Vưu Nhiên rất tốt, đại nhân cũng không cần lo lắng." Vưu Nhiên cười lại đến thân mật mà cọ cọ Mục Phỉ, cuối cùng lưu luyến không rời lại một lần nữa đem ý thức của mình đi vào nơi sâu trong thân thể.
Nhưng nàng thời điểm nàng đang cùng Khuê Nhân trao đổi linh hồn, thuận đường cảnh cáo đối phương không được lại làm mấy hành động kỳ quái, một chút cũng không được!
Khuê Nhân đành phải đáp ứng.
Nói thật, Khuê Nhân tuy rằng là sinh mệnh thể không xác định có chỉ số thông minh cao, nhưng đối với phản ứng tình cảm phúc tạp của con người vẫn là thiếu chút chút, tiểu quái vật chung quy chỉ là cảm thấy nàng thích ai chán ghét ai, muốn thân cận ai muốn giết chết ai, tâm lý tình cảm chính là đơn giản như vậy.
Cho nên trong nhận thức của Khuê Nhân, nàng bản năng ý thức được tầm quan trọng của Mục Phỉ đối với Vưu Nhiên, cho nên tư tưởng của nàng cũng sẽ thay đổi một cách vô tri vô giác mà đã chịu ánh hưởng của Vưu Nhiên, muốn đối tốt Mục Phỉ, muốn thân cận cô, chính xác mà nói ——
Khuê Nhân cũng thật thích Mục Phỉ.
Là giống như tín hiệu thân mật của sinh mệnh thể không xác định.
Tóm lại, nàng sẽ không thương tổn Mục Phỉ và cũng sẽ bảo vệ đối phương thật tốt, đồng thời cũng sẽ bảo vệ tốt ký chủ của mình, Vưu Nhiên.
"Vưu Nhiên ngủ."
Thình lình lúc "Vưu Nhiên" lại lần nữa mở mắt ra, thanh âm trong miệng nàng so với bình thường mang theo chút cảm giác ẩm ướt.
"Vậy không còn gì tốt hơn." Mục Phỉ nhìn đôi mắt đối phương, sau đó bảo Khuê Nhân ngồi trên sô pha.
Khuê Nhân phi thường nghe lời đem xúc tu lan tràn có lực kéo sô pha di chuyển đến trước mặt mình, sau đó ngồi xuống.
Mục Phỉ nhìn cử chỉ theo thói quen của đối phương có chút buồn cười cho nên hảo tâm nhắc nhở đối phương, "Kỳ thật ngươi có thể dùng hai chân đi đến sô pha rồi ngồi xuống mà không phải rinh lên giống lúc trước."
Khuê Nhân nghe xong lập tức đứng lên, muốn đem sô pha ghế một lần nữa chuyển qua vị trí cũ, chẳng qua Mục Phỉ cũng không để ý chỉ là ý bảo đối phương nhanh ngồi xuống.
"Khuê Nhân."
"Đại nhân."
Tay Mục Phỉ nắm ly hồng trà sửng sốt một chút, đối phương thế thân thiết như Vưu Nhiên kêu mình đại nhân, nói thật cô vẫn là có chút khó có thể tin, này cư nhiên là hai linh hồn khác nhau.
"Ta muốn thông qua ngươi hiểu biết tình huống thật sự của thân thể Vưu một chút, ta hy vọng ngươi có thể đúng sự thật nói cho ta." Mục Phỉ buông ly trà, chăm chú nhìn Khuê Nhân đang lưu chuyển mắt kép màu xanh lá, từng câu từng chữ nói ra.
Khuê Nhân suy nghĩ một chút, sau đó cúi đầu chung quanh nhìn nhìn thân thể này, sau đó lộ ra tươi cười hồn nhiên ngây thơ, "Ta cảm giác rất không tồi."
"Ý của ta là, Vưu Nhiên em ấy mang thai." Mục Phỉ nói xong sắc mặt có chút ngưng trọng.
Khuê Nhân rốt cuộc biết ý tứ trong lời Mục Phỉ hỏi, nàng không hy vọng Mục Phỉ lộ ra biểu tình sầu lo như vậy, vì thế nàng dùng hai chân trắng tinh đi tới trước mặt Mục Phỉ đưa ra bảo đảm, "Ta là vật bất tử, chỉ cần ta vẫn ở trong cơ thể của Vưu Nhiên, liền có thể bảo hộ cô ấy cùng với con hai người."
Sau đó nàng chuyện chuyện, miệng lưỡi có chút cùng loại với năn nỉ Mục Phỉ, "Cho nên đại nhân ngài có thể yêu cầu Vưu Nhiên không thể giết ta hay không."
Mục Phỉ nhìn mắt kép màu xanh lá lập loè, cô thế nhưng có một ngày nguyện ý đi tin tưởng lời nguyền rủa chi tử, lời nói của đối phương giống như châm định thần làm trong lòng của cô không lý do được trấn an chút, cô gần đây thật là lo lắng tới cực hạn rồi.
Tuy rằng lúc bắt đầu biết được trong cơ thể của Vưu Nhiên thế nhưng cất giấu quái vật hắc ám như vậy chỉ cảm thấy thấm người, nhưng khi biết được đối phương có thể bảo hộ Vưu Nhiên sinh nở lại cảm thấy có một tia may mắn, tốt rồi cô thật sự loạn chạy chữa đến hiện tại.
"Vậy ngươi phải đáp ứng ta, nhất định phải bảo hộ em ấy thật tốt." Mục Phỉ khắc sâu biết được Vưu Nhiên muốn sinh con, cho nên cô chỉ có thể năn nỉ Khuê Nhân lúc đó ấy đã đến, nhất định phải hộ nàng chu toàn.
Khuê Nhân nghe được Mục Phỉ xem như tán thành lời mình nói, trong lòng miễn bàn cao hứng đến cỡ nào.
Những cái xúc tu nàng toát ra tới càng là vui vẻ mà lắc lư, thậm chí có chút xúc tu chậm rãi kéo dài tới ngọn tóc màu đen xinh đẹp của Mục Phỉ đại nhân chải vuốt thành một cái nơ con bướm.
"Vưu Nhiên còn đang ngủ sao?" Mục Phỉ hỏi Khuê Nhân lời cần cô cũng đã hỏi xong cũng công đạo xong rồi.
Khuê Nhân tức khắc uể oải, tiểu xúc tu vốn là trộm chải vuốt sợi tóc của Mục Phỉ cũng cô đơn mà lùi về trong thân thể.
"Đại nhân là muốn kêu Vưu Nhiên tỉnh lại sao?" Khuê Nhân hỏi, mất mát mà buông xuống hai mắt.
Mục Phỉ thấy ở trong mắt, thế nhưng đột nhiên cảm thấy tiểu quái vật này có chút đáng thương, tưởng tượng đến tương lai phải nhờ đối phương ở thời khắc máu chốt chốt giúp Vưu Nhiên một phen, Mục Phỉ suy nghĩ xong liền đã mở miệng.
"Vưu