Trước mắt là lửa lớn đốt hừng hực.
Vô số tiếng vang của kiến trúc sập, nơi nơi là tường đổ vách xiêu, thi hài khắp nơi.
Đất đen ban đầu đã là bị vô số máu tươi nhuộm thành màu sắc đỏ tươi, con sông màu lam sắp biến thành biển máu.
Nàng có thể cảm thấy chính mình bị dung nham đốt cháy đến kịch liệt, chậm rãi như tằm ăn lên làn da yếu ớt của nàng.
"Con của ta, mặc kệ người khác nhìn con như thế nào, mẹ luôn yêu thương con......!con phải hảo hảo sống sót."
Ngay sau đó trên đất vốn dĩ là máu đen đám lửa cứ thế tụ lại ở giữa mãnh đất, tính cả nữ nhân mặc đồ đen cháy trong biển lửa.
Bên ngoài tựa hồ là bởi vì cảnh tượng này mà sinh ra sơn băng địa liệt, cơ hồ huyết tộc nhìn đến cảnh tượng này đều phải ngăn cản, chính là tất cả đều quá muộn.
......!
"Uy, ngươi còn mua không mua nước?"
Một đường thanh âm mang theo khinh thường kiêu ngạo nháy mắt đâm xuyên qua màng tai nàng.
Vưu Nhiên lập tức mở bừng mắt, thanh âm đanh đá của người bán nước đem nàng lôi trở lại hiện thực.
Đôi tay nàng đang gắt gao nắm chai thuỷ tinh trong lòng bàn tay, cái kia cái chai thuỷ tinh đó bị nàng nắm đến hở ra cái khe, thủy dùng để uống ào ạt từ giữa khe hở ngón tay nàng nhỏ giọt xuống dưới.
Nàng mồm to thở hổn hển, cả người như là bị gió xối qua tràn đầy mồ hôi lạnh, tóc mái trên trán bởi vì vậy mà dính dán ở trên da.
Nàng không biết chính mình là bị làm sao vậy, như thế nào sẽ đột nhiên xuất hiện ảo cảnh hỗn loạn như vậy, hơn nữa thân thể càng ngày càng trầm trọng.
Mèo đen kia, nam nhân tóc bạc cùng với thanh âm bi thương cùng một tràng đồ sát khủng bố kinh khủng......!
Hết thảy hết thảy như là nàng đã tự mình trải qua mà hỗn loạn xuất hiện lặp lại trong đầu nàng.
"Ta mua nước......" Nàng buông đầu, gian nan mà nói ra ba chữ.
Sau đó nàng cầm lấy túi tiền trong túi, nàng ngây ngẩn cả người, số lượng tiền trong túi như lúc trước, cũng chính là giống như vừa rồi nàng không móc tiền ra, cũng không có thấy qua chỉ con mèo ngậm túi tiền đi.
Nàng mờ mịt mà tự hỏi, nàng đem tiền đưa cho lão bản.
Sau đó lão bản vẫn như trong ấn tượng dong dong dài dài như vậy, không muốn cho thối tiền thừa cho nàng.
Tâm nàng đột nhiên sinh chán ghét, trong khoảnh khắc, trong ánh mắt tràn ngập máu đen, ngẩng đầu nhìn phía lão bản vẻ mặt vô lại.
"Ngươi muốn chết sao."
Lão bản kia bị bộ dạng thình lình thay đổi lại quái dị của đối phương doạ sợ tới mức thiếu chút nữa kinh hô ra tiếng, bà lập tức đem một phần không ít tiền lẻ tìm đưa cho đối phương.
Vưu Nhiên liễm đi một trận lệ khí bất ngờ tới, bỏ tiền vào túi mình.
Trong tay che lại cái khe bình nước, cũng không có con mèo kia.
Nàng chỉ có thể coi như là mình đói một khát khó nhịn mà tâm lý sinh ra ảo giác.
Mà nàng không biết, ở ngoài hai km chỗ di tích cổ thần hoang phế, một con mèo đen chết thảm ở dưới thạch đôn, ở ánh mặt trời mãnh liệt chiếu xuống, chỉ tản ra khí tà ác mà thánh lễ đen cũng bị ánh nắng dần dần đốt cháy thành một đống tro tàn.
Vưu Nhiên nắm cái chai vẫn tí tách chảy nước đi ở trên đường vòng vèo, trong đầu nàng bởi vì những cảnh tượng vừa rồi mà sinh ra chứng đau đầu gián đoạn, nàng thật nhanh mở chai nước ra, một hơi ùng ục ùng ục toàn bộ uống sạch nửa phần nước còn trong chai.
Sau đó đem cái chai đặt ở thùng rác.
Nàng cũng không biết chính mình là làm sao tìm được xe của Mục Phỉ đại nhân, rõ ràng trong đầu giống như hồ nhão, lại còn có thể rõ ràng dựa vào cảm giác tìm được chiếc xe vừa rồi ngừng ở nơi xa.
Cửa xe mở ra.
Mục Phỉ vốn là lạnh mắt nhìn đồng hồ hạ xuống.
Nếu Vưu Nhiên lại không trở lại, nàng liền xuống xe đi vớt người.
"Đi vào."
Mục Phỉ đè thấp tức giận, mệnh lệnh Vưu Nhiên trực tiếp lên xe.
Bởi vì cô mới vừa nhận được tin được truyền từ tuyến người bí ẩn, nói là tầng trên phát hiện khu y sĩ xuất hiện dấu hiệu dấu hiệu dị đoan, chuyện đó chỉ quái vật hoàng thất thuần dưỡng thánh lễ đen bị giết chết ở khu y sĩ, nguyên nhân chết không rõ.
Bề trên cũng không có nói thẳng, nhưng Mục Phỉ biết, giờ phút này vừa lúc cô ở trong phạm vi khu y sĩ, vì không tạo ra vấn đề liên luỵ không càn thiết, cô cần phải rời khỏi nơi này nhanh một chút.
Chẳng qua, mệnh lệnh của cô cũng không được đáp lại.
Vưu Nhiên đứng ở cửa xe, lần đầu tiên không có giống thường muốn dính trong xe ở bên cạnh cô.
"Đại nhân, ta còn là......!ta ngồi xe phía sau đi."
Mục Phỉ nghe xong, lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy lại là sắc mặt trắng bệch, Vưu Nhiên mồ hôi lạnh ròng ròng, trên mặt đối phương thậm chí có vết nước rơi nước mắt, thoạt nhìn thập phần yếu ớt cùng vô lực.
Ánh mắt Vưu Nhiên thoạt nhìn vô cùng đau thương.
Nhưng Mục Phỉ hoàn toàn không cho đối phương thời gian lui về phía sau, lập tức nhanh chóng đem cả người Vưu Nhiên kéo vào trong xe, phân phó tài xế lập tức rời khỏi y sĩ.
không đến năm phút sau khi chiếc xe các nàng vừa đi, thành viên giáo hội lệ thuộc với hoàng thất đã là đi tới huyết chi khâu hác nơi hoang phế đã lâu.
Trong đó một nữ nhân mang vành nón mặc đồ đỏ biểu tình vi diệu nhắm mắt, như là ở trong không khí hô hấp này còn có hơi thở vật còn sống cùng vật chết.
"Huynh trưởng đại nhân, ta suy đoán, lúc nảy hẳn là có huyết tộc thuần chủng tiến đến nơi đây."
"Phải không?"
***
Chiếc xe đang gập ghềnh trên đường núi nhanh chóng thoáng hiện, tốc độ cực nhanh, hai chiếc xe màu đen đã là cùng này hợp thành một.
Trong xe, nữ hài đổ mồ hôi lạnh cả người đang suy yếu mà dựa ở một bên góc, ý thức nàng mơ hồ, trên mặt tái nhợt không hề còn màu máu.
Cái trán nóng bỏng, hẳn là phát sốt.
Nữ chủ nhân bên trong xe sớm đã tháo bao tay, trực tiếp dùng tay bao để ở trên đầu Vưu Nhiên, cảm nhận được nhiệt độ sốt cao.
Mục Phỉ nhíu chặt mày, đáy mắt lần đầu tiên hiện lên thần sắc lo âu.
"Chạy mau một chút." Nàng phân phó thuộc hạ, sau đó nhìn phía Vưu Nhiên hôn mê.
Sau khi đối phương tự mua nước xong, tình huống liền rất không bình thường, nhiệt độ cơ thể chợt cao chợt thấp, sau đó toàn thân bởi vì mồ hôi lạnh đều ướt đẫm.
Vưu Nhiên kiên cường lại tỉ mỉ cẩn thận cho dù thân thế khó chịu như thế nào, lúc còn ý thức còn thanh tỉnh, còn yêu cầu ngồi xe phía sau, nàng sợ hãi chính mình không có thể diện sẽ đem xe Mục Phỉ làm dơ.
"Đại nhân......!Thực xin lỗi......"
Trên mặt Vưu Nhiên đều là vết nước, hỗn hợp nước mắt cùng mồ hôi lạnh, nàng cực lực mà muốn chính mình cuộn thành một đoàn nho nhỏ, cuộn tròn ở khoảng cách rất xa Mục Phỉ ở phía ghế bên phải, ngón tay gắt gao chế trụ trên một cái tay vịn ở cửa.
Đầu nàng hiện tai rất đau, phi thường đau, cảm giác sắp mạnh mẽ nứt ra.
Thân thể càng ngày càng trầm, chậm rãi sụp đổ, giống như là bị người bóp lấy yết hầu, thở không nổi.
Trước nay nang không có sinh bệnh qua, lần đầu tiên cảm giác được triệu chứng của đau bệnh, hữu khí vô lực còn đặc biệt hít thở không thông.
Vưu Nhiên cố hết sức mà súc thành một đoàn như vậy, cực lực không cho đau đớn của mình làm Mục Phỉ thêm phiền.
Chính là, Mục Phỉ đang xem, mãn nhãn đau lòng.
Cho nên, cô đem Vưu Nhiên ý thức mơ hồ nhẹ nhàng kéo đến bên người mình, để nàng lựa chọn một tư thế thoải mái tạm thời giảm bớt cơn đau của thân thể.
Cho nên, Vưu Nhiên liền theo bản năng mà gối lên trên vai Mục Phỉ.
Trong miệng nàng vẫn cứ gọi tên Mục Phỉ.
Thực mau, xe chạy đến dinh thự.
Những người khác trong dinh thự đã sớm chờ đợi Mục Phỉ phân phó an bài bác sĩ, mọi người thấy cử chỉ chủ nhân từ trên xe xuống dưới trực tiếp lờ đi những người khác bung dù cho chính mình, động tác thực nhẹ mà ôm nữ tử hôn mê đi thẳng lên lầu.
Trong mắt cô không hề là đạm mạc khi xưa, mà là toát ra thần sắc bất an.
Lúc bác sĩ bảo mật tiến vào phòng trong phòng xem bệnh, lúc sau, Mục Phỉ một mình đứng ở ban công nhìn phía không trung tràn ngập khói mù màu xám, thẳng đến sau khi bác sĩ ra ngoài, cô mới đưa nửa điếu thuốc trong tay bóp tắt.
"Nói như thế nào."
"Hồi quý công, vị tiểu thư này trước mắt tiến mà nói, hẳn là nhiễm cảm phong hàn, sau đó bởi vì thời gian dài rơi vào tinh thần căng chặt thậm chí ăn uống không quy luật, mệt nhọc cùng một loạt nhân tố tăng lên thành bệnh, tạo thành bệnh trạng phát sốt.
"Thân nhiệt bên ngoài của cô ấy đã vượt qua nhiệt độ cơ thể bình thường của con người, đã cho cô