Giờ phút này gia chủ Mục gia đang ở khu Mai Serre tham gia, di động đột nhiên truyền đến một tin nhắn đã thay tên ghi chú"Chó dữ".
(*Khuyển điên)
Mục Phỉ lãnh mắt nhìn màn hình chăm chú, hoàn toàn không nghĩ tới tiểu súc sinh này sớm như vậy đã tỉnh.
Tối hôm qua, cô chính là bởi vì khó chịu không khống chế tốt, đối với tiểu gia hỏa hạ nhẫn tâm, hút rất nhiều máu, banh bố đều quấn quanh vài đường.
Vì để Vưu Nhiên kịp thời bổ huyết, còn kêu sau bếp chuẩn bị canh bổ dưỡng.
Hiện tại là như thế nào, là muốn cảm tạ cô ban ân hay là lên án "Hành vi hung ác" tối hôm qua?
Tuy rằng "hung ác" cắn cổ Vưu Nhiên đối với Vưu Nhiên mà nói xác thật là có chút đau, nhưng thời điểm mỗi lần Vưu Nhiên bị cắn, bộ dáng cực độ muốn hiến dâng cho mình, luôn là làm Mục Phỉ càng thêm hưng phấn.
Vưu Nhiên là vưu vật của cô, chỉ có thể thuộc về một mình cô.
Biểu tình này của tiểu gia hoả, cô không quá nguyện ý để cho người khác thấy.
Mục Phỉ nghĩ như vậy, click mở khung nhắn tin "Chó dữ" tối hôm qua cắn hư quần áo cô.
Cô vốn là dùng tâm địa bình thường thoáng nhìn, một ảnh chụp khó có thể miêu tả thình lình xuất hiện ở trong mắt mình.
Đồng tử cô đều động đất.
Vưu Nhiên, tiểu chó săn hồn nhiên của cô, thế nhưng khi mang "Ngăn cắn loạn", gửi ảnh qua lại vừa cấm dục vừa khát vọng.
Mục Phỉ chỉ nhìn thoáng qua, liền vội vàng đem màn hình tắt đi.
Trong đầu cô chỉ nhớ rõ bức ảnh câu người của Vưu Nhiên, ánh mắt nàng.
Cô cảm giác cả người mình ở hội trường dị thường nghiêm túc trang nghiêm có vẻ phá lệ nóng nảy.
Tựa hồ còn có một hàng chữ, cô còn chưa có thấy rõ.
Mục Phỉ gian nan dùng ngón tay bưng kín hàm dưới, lại lần nữa click mở màn hình, mở ra giao diện, cùng với bức ảnh kia còn có một hàng chữ nhỏ phía dưới.
Chờ đại nhân ngài trở về, dùng chìa khóa mở ra nơi này của Vưu Nhiên.
Mục Phỉ lan ra một chút, hai tay trắng nõn đỏ lên.
Cô còn chưa tới kịp cảm thán tiểu súc sinh này là với ai mấy hoa ngôn xảo ngữ này, bên cạnh mỗ vị nhân sĩ phi thường khoa trương mà bình luận một đợt tình thú của người đang yêu đáng chết này.
"Hai người chơi rất hoang dã nha, thân ái.
" Doãn Tư Lê oán trách, còn dùng ánh mắt ái muội nhìn phía Mục Phỉ che giấu nội tâm.
Mục Phỉ nháy mắt tắt màn hình, lãnh mắt nhìn phía Doãn Tư Lê, "Đừng làm cho ta ở trước mặt nhiều lão gia hỏa như vậy mà làm ngươi mạnh mẽ câm miệng.
"
"Quá mức, ngươi cư nhiên cũng muốn cho tôi mang ngăn cắn loạn , cậu đúng là" Doãn Tư Lê cười trêu ghẹo, hoàn toàn không sợ chết, bất quá nàng lăng là không đem cái từ kia nói ra, sợ đồ cổ Mục Phỉ thật sự tức giận.
Mục Phỉ sắc mặt âm trầm, hỏi ngược lại, "Ta là cái gì.
"
"Cậu đúng là! ! đúng rồi, đại mỹ nhân.
" Doãn Tư Lê dùng quạt xếp ý bảo đối phương đừng tức giận như thế, xin bớt giận.
"Quên mất hình ảnh ngươi vừa mới nhìn đến, bằng không ta đem tròng mắt ngươi móc xuống, làm chất dinh dưỡng cho Hồng Tí Liên.
"
Mục Phỉ trắng liếc đối phương một cái, cô nghiêm túc ra lệnh cho mỗ vị đã cái gần định nghĩa "Hư nữ nhân" Doãn Tư Lê này, phải biết rằng cô đối với chuyện Doãn Tư Lê tự tiện mang Vưu Nhiên diễn vẫn như cũ canh cánh trong lòng.
Tâm nhãn cô lại trở nên nhỏ đi.
"Được được được, tôi căn bản không thấy được cảnh tượng tiểu khả ái nhà cậu kia mang cái ngăn cắn gì đó cỡ nào đáng yêu lại có bao nhiêu tình thú, tôi cái gì cũng chưa thấy, cái gì đều không rõ ràng lắm.
" Doãn Tư Lê nhấc tay thề với trời, nàng sẽ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.
Mục Phỉ khẽ nhíu mày, cái đồ vật kia kỳ thật cũng không phải phải cho Vưu Nhiên mang.
Chuyện là như vầy, cô ở thời điểm an trí Vưu Nhiên ngủ đông, nhìn dấu vết quần áo mình bị chó dữ cắn, cô cũng chưa nghĩ đến hàm răng không phải huyết tộc của Vưu Nhiên, thế nhưng liền cả khoá kim loại cũng có thể cắn đến đứt.
Hoá ra này tiểu chó săn thật sự là có một loạt cương nha.
Cô vừa tức lại bực, vì thế nhàn tới không có việc gì liền tìm kiếm một chút, lúc ấy đại khái là bởi vì bóng tối vừa vặn, hút máu tươi Vưu Nhiên phía trên.
Đó là bộ trang bị ngăn cánh loạn sang quý mà mình đã từng đặt mua sắm cho chó săn Ách Ngươi Tư kia, bắt đắc dĩ, khi công cụ này vừa làm xong,
Mới đưa đến nàng nhảy ra đã từng cho chính mình kia chỉ ách ngươi tư chó săn mua sắm một bộ sang quý soái khí ngăn cắn khí trang bị, bất đắc dĩ, này phó ngăn cắn khí mới vừa chế tác hoàn thành, Ách Ngươi Tư liền nhân bệnh rời đi.
Cái vật nhỏ kia cũng là thích nơi nơi cắn loạn đồ vật.
Cô chỉ đem cái Ngăn cắn loạn ra thưởng thức trong chốc lát, liền không để ý mà đặt ở trên bàn.
Thậm chí cô rời phủ cũng chưa nhớ tới việc này.
Thẳng đến giờ này khắc này, nhìn đến Vưu Nhiên tiểu súc sinh này thế nhưng mang mang lên ngăn cắn loạn, mê hoặc cô.
Cô lần đầu tiên ý thức được, nguyên lai thứ này mang ở trên thân người, thế nhưng như thế ——
Mang cảm giác nuốt không trôi.
Nhưng chỉ giới hạn trong Vưu Nhiên của cô.
Mục Phỉ chậm rãi đánh ra một hàng chữ, chặt đứt tư duy chính mình bị dụ hoặc đến hỗn loạn.
『 lập tức tháo xuống, bằng không trở về thu thập ngươi.
』
Thẳng đến Vưu Nhiên đang nắm chặt điện thoại tâm tâm niệm niệm, thế nhưng vượt qua mong muốn mà nhận được tin nhắn của người trong lòng.
Nàng lặp đi lặp lại mười hai chữ này.
" Thu thập là thu thập làm sao đây, Mục Phỉ đại nhân.
" Vưu Nhiên có điểm khó kìm lòng nổi lên dùng tay che lại cái công cụ ngăn cắn ngoài miệng, lẩm bẩm.
Trên mặt nổi lên đỏ ửng.
Vậy nàng sẽ càng không ngoan.
Vưu Nhiên nhìn chăm chú một mâm Anh Đào sạch sẽ trên bàn, nàng tựa hồ cũng không đói bụng, vì thế nàng cầm mấy trái Anh Đào ăn, vừa lúc Tiểu Anh Đào cùng kích cỡ lỗ hổng để hô hấp của ngăn cắn loạn không sai biệt lắm, có thể bỏ vào trong miệng.
Vì thế nàng cứ như vậy công khai, mang công cụ ngăn cắn này, xuất hiện ở dưới lầu trong đại sảnh.
Cơ hồ là mọi người gặp được tiểu linh vật Vưu Nhiên giả dạng như vậy đều là trong trạng thái kinh mục.
Đối phương mang ngăn cắn che khuất hàm dưới, thế nhưng có loại cảm giác cùng ngày thường không giống nhau.
Có thêm một tia thành thục khí chất cấm dục.
Thậm chí sẽ làm người ta hướng phương diện kia muốn nàng.
"Trời ơi, ngươi đây là mang cái quỷ ngoạn ý gì?" Hán Thánh nhìn nhân sĩ đi vào bếp mà kinh tủng, hoàn toàn không để ý tới đối phương bày ra tạo hình khốc huyễn gì, hắn trực tiếp nát một câu.
Vưu Nhiên nghe được lời của Hán Thánh lão sư không hề có thẩm mỹ nói thế nhưng lại nói đây là "Quỷ ngoạn ý", nàng mở tóc dài, không cùng lão sư so đo.
Hán Thánh nhìn trên cổ Vưu Nhiên băng vải, lại liếc liếc mặt đối phương là tái nhợt.
Đem đồ ăn bổ máu thật nhanh đẩy cho đối phương.
"Ngươi đem quỷ ngoạn kia tháo xuống ăn cơm, tiểu quỷ, đừng thiếu máu đến lúc đó ngất xỉu đi.
" Hán Thánh ngậm xì gà, lớn tiếng thúc giục.
Vưu Nhiên tỏ vẻ nàng không quá đói, tạm thời ăn không vô.
"Không phải là luyến tiếc tháo ra đi, muốn điên rồi.
" Hán Thánh đỡ trán, nàng còn chưa có yêu đương đã rơi vào không muốn không muốn nhất kẻ si tình đi.
Vưu Nhiên nhún nhún vai, nàng tỏ vẻ vừa mới ăn một ít Anh Đào, xác thật không đói bụng, hơn nữa, "Đây là trừng phạt của đại nhân.
"
Đại Dì một bên vào nhà đầy mặt hắc tuyến mà nghe Vưu Nhiên dõng dạc.
"Đừng nói cho dì đây là cái gì trò chơi trừng phạt , chủ nhân mới sẽ không trừng phạt như vậy.
"
Vưu Nhiên nghe, sau đó khóe miệng gợi lên một mạt ý tươi cười đắc.
"Vậy cứ theo suy nghĩ đó, con là người thứ nhất.
"
"Tốt đi, con cũng chính là thừa dịp chủ nhân không ở nhà mới dám làm càn như vậy, tối hôm qua ai còn quỳ gối trên nền tuyết khóc cùng gì đó," Đại Dì tỏ vẻ mắt không thấy, nếu này thật là "Tình thú", Vưu Nhiên cùng chủ nhân qua lại vậy bà quyết định ngày mai mang Vưu Nhiên đi gặp bác sĩ tâm lý.
"Ai nha, Đại Dì dì cũng không thể vạch trần con.
" Vưu Nhiên lập tức mềm mại xuống dưới, lôi kéo cánh tay Đại Dì.
Ai có thể chống cự được Vưu Vật làm nũng thuần nhiên như vậy đây.
Đại Dì là chống cự không được, bà cũng rốt cuộc có thể cảm nhận được gia chủ vì cái gì sẽ đối với Vưu Nhiên mềm lòng một lần lại một lần.
"Được được được, ta đã giúp ngươi thu thập một rổ cá đuôi địch hoa tươi đi, ngươi chuẩn bị hiện tại liền đi sao?"Đại Dì tách đề tài, đem cá đuôi địch hoa sáng nay người bên ngoài đưa đến dinh thự phân ra một nữa, đặt ở trong rổ.
Chiếu Tiểu Vưu Nhiên phía trước năn nỉ.
"Đại Dì ngài thật tốt, con lại chọc Ngôn Lôi tiên sinh thêm thêm hỏa.
" Vưu Nhiên mang công cụ ngăn cắn, nhưng công phu ngoài miệng vẫn lưu loát như vậy, nàng chính là phi thường hy vọng Đại Dì có thể Ngôn Đạo Lôi tiên sinh thành đôi đâu.
Ngày thường nghiêm túc đối đãi mọi người Đại Dì, vừa nghe lời này của tiểu gia hỏa, nhịn không được mặt già đỏ lên, chạy nhanh đem Tiểu Vưu Nhiên nói lung tung bắn đi ra ngoài.
"Đi sớm về sớm, đừng chờ trời tối mới trở về.
" Đại Dì giao phó nói.
"Biết rồi, con sẽ mang thật nhiều tiểu hoa tím đại nhân yêu nhất trở về.
" Vưu Nhiên sửa sang lại ăn mặc, sau đó cõng lên kia một rổ cá đuôi địch hoa chuẩn bị đến sau núi.
Đại Dì cùng Hán Thánh đành phải hướng về Tiểu Vưu Nhiên vẫy vẫy tay.
Bởi vì bọn họ nghe nói Tiểu Vưu Nhiên ở sau núi kia, Hán Thánh suy đoán càng hẳn là ở sương đen chi sâm của Mục phủ, Vưu Nhiên kết bạn với một người bạn nhỏ, đến nỗi bạn nhỏ đó trông như thế nào, Vưu Nhiên cũng không biết làm sao miêu tả.
Đại khái là mỹ nhân.
Là hình tượng Vưu Nhiên báo cho bọn họ.
Bởi vì ở trong mắt Vưu Nhiên, nguyền rủa chi tử Khuê Nhân cũng không phải rất khủng bố.
Nàng trở về lâu như vậy cũng chưa đi gặp bạn già của mình, cho nên lần này nàng mang theo cá đuôi địch hoa Khuê Nhân thích ăn hối lộ hối lộ đại mỹ nhân quái vật, sau đó lại đi hái chút tiểu hoa tím hiếu kính người trong lòng.
"Tiểu quỷ trưởng thành, đi nơi nào ta cũng yên tâm.
" Hán Thánh hút một ngụm xì gà, sâu kín nói.
Đại Dì đừng cái lão nam nhân này, "Nhưng con bé tuy rằng làm việc cũng xem như ổn trọng, vẫn là phải ngó đến, rốt cuộc tuổi chỉ bao nhiêu, ngươi làm lão sư con vé, đừng chỉ lo kêu nó mua thuốc cho ngươi.
"
"Ta có sao? bản lĩnh Vưu Nhiên không đều là ta truyền thụ!" Lão nam nhân Hán Thánh giận quá.
Đại Dì hừ cười một tiếng, "Vưu Nhiên không bị ngươi mang đi oai lộ, hoàn toàn là bởi vì chủ nhân sáng suốt, để Đạo Lôi giáo thụ học thức.
"
Hán Thánh nhún nhún vai, lâm vào tình yêu người đều là người mù.
Tình nhân trong mắt là Tây Thi, thật đúng là không giả.
***
Khi Vưu Nhiên thoải mái mà cõng một rổ ca địch đuôi hoa tươi nhất đi vào căn cứ bí mật của nàng, đã lâu, nghe rợn cả người huyền nhai ở sương đen chi sâm.
Nàng khắp nơi nhìn xung quanh một chút.
Không có bất luận sinh vật sống nào.
Nàng rút đi ngụy trang người thường, máu đen dần dần nhiễm hai tròng mắt, một bàn tay nàng không chút nào lao lực mà đề kéo này 300 cân cá, lui về phía sau vài bước, sau đó nhảy dựng lên.
Nhảy vào này vực sâu vạn trượng.
Thẳng đến rốt cuộc ở trong sương mù dần dần thấy rõ bóng quá quen thuộc nhất ở dòng suối nước nóng nhỏ, nàng mới chậm rãi đáp xuống, đủ nhẹ chỉa xuống đất.
"Hải, Khuê Nhân đại bảo bối, ta mang theo cá ngươi thích nhất ~"
Vưu Nhiên nói giọng tiểu tế, hữu hảo mà thiện hoặc lệ thuộc với hắc ám với công chúa quái vật.
Lý luận mấy năm nay, nàng cũng không thấy ra tới thuộc tính giới tính