Nghe tiếng nói quá quen thuộc kia không biết là trong điện thoại hay là ngoài cửa truyền đến.
Vưu Nhiên hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Vòi hoa sen trong phòng tắm trước mở ra hơi nước để sưởi ấm, cho nên bên trong nàng cuống quít nên cả vòi sen cũng không đóng, chạy nhanh chạy ra khỏi phòng tắm, không rảnh lo một tay ẩm ướt, một bên cằm điện thoại, một bên mở cửa phòng khách sạn ra.
Ánh vào trước mắt, là khuôn mặt tuyệt đẹp của Mục phỉ nàng yêu nhất.
Chẳng qua gương mặt kia toát ra biểu tình lạnh lẽo lại thật ra làm trong lòng nàng rớt lộp bộp.
"Đại nhân!?" Vưu Nhiên nháy mắt đem cửa phòng kéo ra, tuy rằng sắc mặt Mục Phỉ rất doạ người, nhưng nàng vẫn phi thường kinh hỉ mà trong mắt nhiễm vui mừng nhìn chăm chú Mục Phỉ, "Đại nhân ngài làm sao tới nơi này?"
"Tiện đường.
"
Hai chữ bình thường.
Mục Phỉ vẫn mặc như bình thường.
Một thân hiu quạnh váy đen lạnh lùng xinh đẹp, trên khuôn mặt trắng nõn như tờ giấy chỉ có kia một mạt môi đỏ mới có cảm giác có vẻ không phải xa cách như vậy.
Con ngươi Kim Hạt Sắc của cô liếc Vưu Nhiên một cái.
Gương mặt đối phương hồng nhuận, sợi tóc ướt ướt, trên người chỉ mặc một cái áo trong, toàn thân trên dưới đều đang báo cho Mục Phỉ một việc ——
Vưu Nhiên vừa mới làm những chuyện đó.
Biểu hiện nóng bỏng như vậy, thậm chí còn chảy nhiều mồ hôi.
Cô căn bản không để ý tới Vưu Nhiên nhiệt tình cùng cô chào hỏi, thẳng bước vào trong căn phòng tràn ngập hương vị kiều diễm này, phòng tắm vòi sen cửa phòng vẫn mở, bên trong vẫn luôn có thanh âm nước chảy xuôi rào rạt.
Nhiệt khí trong phòng đọng lại, bốc hơi đến phần ngoài phòng, bốc hơi luôn tâm Mục Phỉ, lửa giận hôi hổi thiêu cháy.
Không chỉ có thanh âm nước trong phòng tắm vòi sen liên tục không ngừng chảy, còn có ——
Đến từ nữ nhân kia trên giường lớn tơ ngỗng xa hoa kia, đó là tiếng hít thở của nữ nhân đã ngủ say đi vào giấc mộng.
Cho dù mỏng manh.
Lỗ tai nhạy bén của Mục Phỉ đều hoàn toàn có thể đem thanh âm hô hấp buồn ngủ thỏa mãn rất nhỏ phóng đại đến một trăm lần!
Tầm mắt cô dừng ở trên giường tơ thiên nga màu trắng, trên người nữ nhân kia.
Đối phương đồng dạng chỉ mặc một kiện hoàn toàn có thể xem nhẹ kể cả đai đeo, rõ ràng là được dốc lòng chiếu cố đến kéo chăn mỏng thật tốt, trên mặt ửng đỏ lộ ra ý cười ngọt ngào nhàn nhạt.
Thực rõ ràng, nàng ngủ thật sự ngon, đang mơ đẹp.
Quần áo này nọ của nữ nhân này đều được treo ở trên giá treo mũ áo, đôi giày cao gót màu xám bạc rơi rụng ở trên thảm ngay mép giường.
Cực kỳ châm chọc.
Mà hết thảy này hết thảy đều đanh báo cho cô một sự thật không cần nói gì thêm.
Vưu Nhiên cùng nữ nhân kia làm.
Hai người đã lên giường.
Hai người là thật tình yêu nhau sao?
! !
Vô số nghi vấn điên cuồng tiến vào trong não cô.
Mục Phỉ dừng bước ở chỗ bàn trà ngoài phòng khác, vẫn chưa đi vào trong phòng tư mật sinh ra các loại tình tố ái muội, căn phòng có giường lớn.
Cô chỉ là xa xa mà nhìn thoáng qua nữ nhân trên giường, liền đem tầm mắt dời đến góc trống trải nào đó.
Cô vốn tưởng rằng Vưu Nhiên là vĩnh viễn thuộc về cô.
Không, không phải.
Cô cho rằng, là Vưu Nhiên sẽ nguyện ý vẫn luôn theo bên cạnh mình, Vưu Nhiên trước kia là nói qua như vậy với cô, nói qua muốn vĩnh viễn ở bên người cô.
Cô tin,
Cô thế nhưng lại tin là thật.
Cho nên, cô vốn có thể không cần tới nơi này, chẳng qua, một người ở dinh thị cao cao âm lạnh kia, căn bản không cách nào yên ổn hạ xuống cảm xúc vốn có.
Cô trở nên vội vàng, rối rắm, tức giận.
Thời điểm cô ý thức được, cô sớm đã ở trên đường đi đến đây rồi.
Cô cũng không biết chính mình như thế nào sẽ để ý như vậy, lo lắng như vậy.
Lo lắng Vưu Nhiên, tiểu chó săn duy nhất của cô sẽ bị người khác mang chạy, mang ra khỏi dinh thự của cô.
Cô ngăn chặn nội tâm càng ngày càng nóng nảy bất an hơn đi tới khách sạn này, lần đầu tiên trở nên không giống chính mình, thế nhưng vì một con người thấp hèn, đại động nhúng tay.
Thời điểm lúc tới cô còn đang suy nghĩ, nếu Vưu Nhiên bị nữ nhân kia cô dễ, hoặc là đã xảy ra chuyện gì, nàng tuyệt đối sẽ đem thây nữ nhân kia bầm vạn đoạn.
Kết quả sao,
Vưu Nhiên tựa hồ thật quan tâm cái nữ nhân đã phát sinh quan hệ kia.
Đối phương được người dốc lòng chiếu cố rất tốt.
Cũng không có chuyện gì.
Thật là buồn cười đến cực điểm.
Mục Phỉ quay đầu, nhìn phía Vưu Nhiên của cô, hiện tại đã không còn là Vưu Nhiên của cô.
Khuôn mặt đối phương vẫn là vẻ mặt chân thành tha thiết hồn nhiên, một bức biểu tình như vậy, khiến cô trách móc nặng nề của cô không cách nào nổi dậy.
Mục Phỉ trầm mặc một hồi lâu, mới mở miệng hỏi ra một câu sớm đã không liên quan, đau khổ hỏi chuyện.
"Vưu Nhiên, ngươi cùng cô ta là quen biết lúc nào.
"
Cô khắc chế nội tâm sóng gió mãnh liệt, môi nhấp chặt thành một sợi dây nhỏ, ngồi ở một bên trên sô pha, vì che giấu nội tâm bất kham, cô lấy ra hộp thuốc, rút một điếu thuốc ra, thẳng bậc lửa.
"Đại nhân, hút thuốc đối với thân thể"
"Ta hỏi ngươi," Mục Phỉ trực tiếp lạnh giọng ngắt lời quan tâm mềm như bông của đối phương, ngữ khí đột nhiên cao lên làm Vưu Nhiên đứng ở một bên rõ ràng sợ tới mức sửng sốt, Mục Phỉ nhìn ra thái độ mình đối với này tạo thành ảnh hưởng, đành phải ngừng xem qua, hạ thấp giọng nói bổ sung một câu, "Trả lời là được.
"
Hút thuốc sao? Cô thật sự rất muốn dùng thuốc lá bình phục tâm tình giờ phút này.
Nếu dùng được.
"Đại nhân, ta cùng Tạ tiểu thư chính là một tháng trước, lần đó ngài là biết đến đại nhân, vì có chữ ký cho ngài, sau đó cứ tính là biết nhau lúc đó đi.
" Vưu Nhiên nhìn ra tới áp suất của Mục Phỉ tựa hồ đã thấp, cho nên nàng trả lời cẩn thận chặt chẽ.
Nàng không biết đại nhân vì cái gì sẽ đột nhiên đi đến nơi đây, nơi này cách dịnh thự đoạn đường đi xe phải bốn tiếng, hơn nữa tâm tình tựa hồ cũng không phải rất tốt.
Vưu Nhiên hạ giọng nói, không biết làm thế nào mới tốt, đại nhân của nàng rốt cuộc là làm sao vậy.
Chính là khi đó bắt đầu sinh tình cảm sao?
Mục Phỉ không tự chủ được cười một chút, cô thật sâu hút một ngụm thuốc, phẫn nộ, khó chịu, thương cảm vốn có đủ loại cảm xúc tựa hồ đã bị cô lặng yên không một tiếng động áp chế xuống,
Áp chế đến chỗ sâu nhất của nội tâm.
Có lẽ đúng không, vẫn là cùng con người ở chung thì tự tại hơn nhiều.
Vưu Nhiên vốn dĩ chính là con người, khát vọng ánh mặt trời, khát vọng ấm áp.
Doãn Tư Lê cũng thường xuyên cùng cô nói, ở dinh thự âm lạnh cô lãnh của huyết tộc, người đều sẽ mốc meo
Tuy rằng đây là câu nói vui đùa, nhưng chung quy là không giống nhau.
Nữ nhân này cũng là nhân loại, thời điểm hai người ôm nhất định rất ấm, không phải sao?
Cọ mẹ nó lúc này cô nghĩ cái gì đây, càng nghĩ càng không thích hợp, càng nghĩ càng cảm thấy Mục Phỉ cô thậm chí có chút đáng thương.
Cô có thể ích kỷ mà đem Vưu Nhiên lập tức chuyển biến thành huyết tộc, để Vưu Nhiên vứt bỏ hết những thứ thuộc về con người này, chỉ có thể theo ở bên cạnh cô, cô có thể làm như vậy.
Lúc trước khi cô giữ lại vật nhỏ này, đều chỉ là vì về sau có khả năng có ngày dùng đến.
Nếu vô dụng liền vứt bỏ cái ý tưởng ngay từ đầu đã có này.
Nào từng nghĩ, đối phương ở trong mình đáy lòng thế nhưng vẽ một đường vết tích thật sâu, vô pháp xoá bỏ, cô thế nhưng hoàn toàn không nghĩ nhường cho người khác.
Chính là, một lão nhân gia như cô sống hơn bảy trăm tuổi còn có thể không thể làm thiện thành toàn giúp người sao?
Đáp án là, cô không muốn.
Cô hận không thể giết nữ nhân nằm trên giường đó.
Chẳng qua, thời gian ở chung 6 năm còn không thắng nổi chỉ một tháng của nữ nhân.
Mục Phỉ hút xong ngụm thuốc cuối cùng, đem đầu mẩu thuốc lá dập tắt.
Cô tự giễu kéo kéo môi, cuối cùng vẫn là luyến tiếc làm Vưu Nhiên khổ sở, khó có được tiểu gia hỏa thích một người, còn đem chính mình rơi vào đó.
Cô có thể có biện pháp nào ngăn cản đâu.
"Quả nhiên là trưởng thành, cần đại nhân ta vì ngươi làm chút gì sao?" Mục Phỉ hít sâu một hơi, khóe miệng hơi hơi cong lên, lộ ra cố hữu nhàn nhạt mỉm