Bàn tay của Úy Lam rất mềm, mang theo hương thơm êm dịu lại ấm áp, dán lên hai gò má của anh.
Gương mặt Tần Lục Trác hơi lạnh, bị hai tay của cô bưng lại như thế, sau một lúc cũng không có phản ứng gì. Chờ anh lấy lại tinh thần, Úy Lam đã rút tay trở về, lai đem hồ sơ lật ra, thấp giọng cười khẽ: "Cho nên tôi đã nói, có chỗ nào đó nhất định không đúng."
Úy Lam cúi đầu nhìn chăm chú vào hồ sơ, cả người anh đứng ở chỗ đó, vừa tức giận lại vừa buồn cười.
Tần Lục Trác không phải là chưa từng bị con gái trêu chọc qua, không nói trêu chọc, đến chủ động lấy lòng, đều có thể kể ra không ít.
Nhưng bị trêu chọc kiểu này, anh thật đúng là lần đầu tiên.
Muốn nói chính xác Úy Lam đã làm gì anh, thật không có.
Thậm chí ngay cả lời lẽ ngoài miệng đều là mờ ám lại ôn hòa, có loại cảm giác nhẹ nhàng.
Tiếu Hàn đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy Tần Lục Trác bên cạnh Úy Lam, Úy Lam cúi đầu nhìn hồ sơ, mà anh lại cúi đầu nhìn cô. Ánh mắt này, Tiếu Hàn chưa từng thấy qua.
Có lẽ bị tiếng đẩy cửa làm bừng tỉnh, Tần Lục Trác ngẩng đầu nhìn anh ta.
Tiếu Hàn đang muốn nói, anh liền trực tiếp đi tới lôi người ra ngoài, cũng không cho người ta có cơ hội nói chuyện.
Chờ hai người đi đến cuối hành lang, Tần Lục Trác duỗi tay mở cửa sổ, khí lạnh kèm gió lạnh thẳng tắp thối vào, làm anh thanh tỉnh không ít.
Anh đút tay vào túi quần móc ra bao thuốc la, rút ra một điếu, kẹp ở ngón tay. Lại lần nữa lần mò tìm bật lửa, kết quả nữa ngày cũng không mò ra, hôm nay buổi sáng ở công ty, buổi chiều ở bên này, cứ thế đến một điếu thuốc anh cũng chưa hút, lúc này bật lửa cũng không thấy đâu.
Cuối cùng, Tiếu Hàn từ trong túi móc ra cái bật lửa, nhẹ phốc một tiếng, một ngọn lửa màu cam bùng lên.
Tay của Tiếu Hàn đưa tới gần, Tần Lục Trác ngậm thuốc ở bên mép, khom lưng cúi đầu, kề sát vào, đầu thuốc bị ngọn lửa bén lên, anh hít một hơi, sau đó chậm rãi phun ra.
Tiếu Hàn đã sớm nhìn ra điều không bình thường.
Giữa nam và nữ có điểm không bình thường, đơn giản là hai chữ, tình và tính.
Đối với chữ sau, giữa hai người hiện tại khẳng định không có, vậy chính là chữ trước đi.
"Kỳ thực chuyên gia Úy rất tốt, lớn lên vừa đẹp, lại còn có năng lực như vậy."
Nhịn nửa ngày, Tiếu Hàn khô khan mà nói.
Nói xong, không chờ Tần Lục Trác trừng anh ta, chính anh ta ngậm miệng lại trước.
Anh ta là đội trưởng đội hình sự, từ trước tới nay, đều không giỏi nói chuyện, loại chuyện này phải để cho các dì hậu cần nói ra, lúc Tần Lục Trác còn trong đội cảnh sát, cũng không có ít dì giới thiệu đối tượng cho anh.
Lúc ấy ngay cả anh tùy tiện ra ngoài tham gia một đại hội, đều có thể hấp dẫn mấy cô gái nhỏ đuổi tới cục cảnh sát.
Trong đó náo nhiệt nhất là một hoa khôi cảnh sát vừa mới tốt nghiệp, cô ấy đúng là một hoa khôi cảnh sát, lớn lên xinh đẹp, eo nhỏ chân dài, mặc vào một thân cảnh phục, bên hông thắt dây lưng, tư thế oai hùng lại hiên ngang miễn bàn.
Ảnh chụp của cô ấy ở phân cục, không biết bị bao nhiêu huynh đệ nội bộ nhớ nhung.
Ai ngờ bởi vì cùng Tần Lục Trác tham gia một hội nghị, gặp gỡ vị Tần đội trưởng không nói nhân tình trong truyền thuyết, từ đó về sau tâm hồn thiếu nữ âm thầm hâm mộ.
Cô gái hăng hái theo đuổi, nào là đưa đồ ăn, mời ăn cơm...
Nói thật ra, phàm là mọi chuyện con gái có thể làm, đều đã làm hết. Sau đó cục trưởng Phương bọn họ nghe được chuyện này mà đi thuyết phục anh, Tần Lục Trác lại cố chấp không đồng ý.
Hơn nữa giống như anh những gì anh đã nói trước đây, "Tôi không thích cô ấy, cũng không thể vì mọi người xung quang trêu chọc mà cùng cô ấy ở một chỗ, đó mới chính đối với cô ấy không chịu trách nhiệm."
Nghe một lần, lời nói này, có rất nhiều nghĩa.
Thế nhưng cũng cực kì giống tính cách của anh, quả quyết, dứt khoát, tuyệt không dây dưa lằng nhằng.
Lúc ấy cục trưởng Phương rất tức giận hận không thể cởi dây lưng đánh anh, sau lại hỏi anh, vậy anh muốn tìm cái dạng gì?
Tần Lục Trác cây ngay không sợ chết đứng nói, tìm một người cháu có cảm giác.
Cái cảm giác này, rất không đáng tin, rốt cuộc là cái gì gọi là cảm giác.
Lời này đến bây giờ Tiếu Hàn vẫn còn nhớ kỹ, anh ta thấy Tần Lục Trác hút thuốc xong cũng không nói lời nào, thần xui quỷ khiến hỏi: "Lão đại, anh có cảm giác với chuyên gia Úy không?"
Tần Lục Trác quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tối nay có trăng tròn, bầu trời như một tấm màn sân khấu đen kịt, treo duy nhât một vầng trăng sáng, trong trẻo, êm dịu.
Giống như năm ấy, vẫn giống lúc anh thấy ở biên giới.
Anh khẽ thở ra một làn khói, khói thuốc màu trắng xám mơ hồ che lại đường nét của gò má anh.
Anh mẹ nó là chính quá có cảm giác.
*
Tính cách Tiếu Hàn vốn nóng nảy, nên muốn trong đêm phải mời được người giúp việc của Đỗ Như Lệ tới. Nhưng sau đó lại được khuyên nhủ, chính là người giúp việc đã hơn năm mươi tuổi, trong đêm phải tới đây, còn không phải làm người ta sợ hãi sao.
Dù sao cũng đã có manh mối, ngày mai cũng không muộn.
Huống hồ lúc này đã là chín giờ, mấy ngày nay ai cũng không đươc nghỉ ngơi tốt.
Chờ Úy Lam cầm điện thoại di động lên mới phát hiện, vì trước đó để chế độ im lặng nên cô đã bỏ lỡ vài cuộc điện thoại, một số điện thoại lại gọi tới năm lần.
Đến khi cô thấy tin nhắn gửi tới, thì ra là vị cảnh sát nhân dân tối qua.
Nói là ngày hôm nay có nhân viên kỹ thuật đến nhà cô kiểm tra.
Úy Lam vỗ nhẹ lên trán, than nhẹ một tiểng, cô đã đem chuyện này quên mất không còn một mảnh.
Tề Hiểu bên cạnh thấy thế, lập tức quan tâm hỏi: "Chuyên gia Úy, có chuyện gì sao?"
Úy Lam vừa soạn tin nhắn hồi âm, vừa đáp lại: "Ngày hôm qua có trộm vào nhà, ngày hôm nay cảnh sát phá án liên hệ tôi, kết quả tôi để chế độ im lặng cả một ngày, hoàn toàn quên mất."
"Ngọa tào, còn có chuyện này sao." Tề Hiểu rống to hơn.
Anh ta vừa hô đừng lo, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Úy Lam.
Cô xòe bàn tay, hơi nâng cằm, có chút bất đắt dĩ.
Nhưng cô thế nào cũng không nghĩ tới, kết quả cuối cùng đích thân đại đội trưởng đội hình sự Tiếu Hàn mang theo cấp dưới kiêm đồ đệ đồng chí Tề Hiểu, tự mình tới cửa nhà cô kiểm tra.
Theo như lời của bọn họ mà nói, chuyên gia Úy hôm nay vì dân phục vụ.
Là cảnh sát nhân dân, bọn họ làm sao có thể để người dân lương thiện bị tên trộm quèn làm hại.
Tề Hiểu từ cóp sau cầm một bộ dụng cụ, đi vào cửa trước, đưa cho mỗi người một
đôi giày bảo hộ.
Úy Lam nhìn anh ta cầm cái rương, có chút ngạc nhiên, Tề Hiểu đem ánh mắt của cô lý giải thành nghi ngờ, anh ta vỗ vào vái rương, nói thẳng: "Chuyên gia Úy, cô yên tâm, bộ dụng cụ này của tôi chuyên dùng ở các hiện trường giết người. Mà nhà cô bị trộm lẻn vào, hết thảy dấu vết đều sẽ không bỏ qua."
Sự thoải mái của anh ta làm cho Úy Lam cảm thấy buồn cười.
Giết gà dùng dao mổ trâu, Úy Lam khẽ cười xong, lại đem giày bảo hộ mặt vào.
Sau khi mọi người vào cửa, dưới sự hướng dẫn của Úy Lam đi vào nhà.
Hôm qua Úy Lam cũng không hiểu rõ tình trạng bên trong, bởi vì dựa theo lời nói của cảnh sát nhân dân, là sợ phá hư hiện trường, nên không để cô đi vào.
Kết quả ngày hôm nay mở cửa, bật đèn, một màn trước mặt đều làm mọi người cả kinh rồi.
Tề Hiểu mở to hai mắt, quay đầu nhìn về phía Úy Lam hỏi: "Chuyên gia Úy, cô xác định nhà cô không phải là bị cướp đi."
Bọn họ đứng ở huyền quan, toàn bộ phòng khách thực sự đều loạn đến rối tinh rối mù, chỉ cần là nơi có đồ bày biện đều bị xốc lên, một mớ hỗn độn, như vừa có bão ghé qua.
Đến khi đi vào phòng ngủ, Úy Lam đẩy cửa đi vào, bên cạnh còn có Tần Lục Trác.
Anh thoáng nhìn vào tình cảnh bên trong, đột nhiên cả người liền chắn lại ở cửa, Tề Hiểu phía sau căn bản không thể đi vào.
Tề Hiểu nhìn anh, "Đội trưởng Tần, anh nhường một chút, em phải vào xem."
"Để tôi." Tần Lục Trác thấp giọng nói.
Vẻ mặt Tề Hiểu mờ mịt, cho đến khi thứ trong tay anh bị Tần Lục Trác đoạt đi, mới ý thức được Tần Lục Trác là đang nói chuyện gì. Chỉ là anh ta vừa muốn nói, Tần Lục Trác đã quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Chờ ở bên ngoài."
Ai ngờ, anh vừa mới đi vào lại đột ngột xoay người, cảnh cáo một lần nữa: "Nếu dám đi vào, thì cậu chờ đó."
Lần này, ngay cả Tiếu Hàn đang đứng xa nhất cũng nghe được rõ ràng.
Lúc này Úy Lam đang đứng trong phòng ngủ, quần áo của cô bị lôi ra ngoài, quần áo bị vứt xuống sàn còn chưa nói, ngay cả nội y trong ngăn tủ đều bị lục ra, rơi đầy rẫy trên mặt đất.
Cô quay đầu lại, thấy Tần Lục Trác, lại đột nhiên nhớ tới bộ nội y màu đen lay động theo chiều gió lúc sáng.
"Tôi phải dọn dẹp chỗ này một chút." Cô nhíu mày nói.
Tần Lục Trác giơ hòm dụng cụ trong tay lên, trầm giọng nói: "Phòng ngủ bị lật tung như vậy, nói không chừng còn lưu lại dấu vân tay của tên đó."
Úy Lam "ồ" lên một tiếng, vẫn là để anh vào trong.
Đồ trên bàn trang điểm bị đổ rất nhiều, mà hộp trang sức còn bị lật úp lại chổng lên trời. Hộp nhung tơ nhỏ nhưng có thể nhìn ra được trang sức bên trong lúc này đã không cánh mà bay.
Tần Lục Trác cúi đầu bắt đầu thu thập dấu vân tay.
Tuy anh không phải chuyên gia về việc này, bất quá kiểm tra hiện trường, nhìn thủ pháp của nhân viên kỹ thuật thành quen, anh làm việc cũng rất ra dáng.
Về phần tại sao không để chuyên gia như Tề Hiểu đi vào, dư quang của anh liếc tới bên cạnh cái giường nhỏ.
Úy Lam đang mở ra một cái thùng, đem tất cả nội y trên sàn đều ném vào.
Đại khái là bởi vì... một phòng này thực kiều diễm đi.
Không lâu sau, Úy Lam đã cầm một cái thùng khác đi vào, nhưng lần này cô đem quần nào trong tủ không bị ném xuống đất bỏ vào, thoạt nhìn như muốn đánh nhau với đống đồ đạc.
Vì thế, Tần Lục Trác xoay người nhìn về phía cô, hỏi: "Cô nghĩ xem, đây là ngoài ý muốn sao?"
Úy Lam bị anh hỏi như vậy làm cho có chú sững sờ, cô hỏi lại: "Chỉ là kẻ trộm lển vào mà thôi, anh thế nào lại hỏi như vậy?"
Tần Lục Trác nhìn xung quanh phòng ngủ, sau đó chậm rãi nói: "Nếu như chỉ vì tiền, kẻ trộm chỉ cần đem đồ trang sức cùng châu báo còn có những túi xách hàng hiệu lấy đi là được rồi. Nhưng tại sao lại đem nhà cô biến thành như vậy, cô không cảm thấy bọn chúng đang tìm thứ gì đó sao?"
Rốt cuộc, Úy Lam yên tĩnh.
Tần Lục Trác nhớ tới lão Cát kia, lại nhớ tới Úy Lam tham gia một việc nguy hiểm.
Tuy bọn buôn lậu ngà voi không phát rồ như bọn buôn lậu ma túy, thế nhưng những.... những tội phạm biên giới này, lại có người nào tay không dính máu.
Anh mở miệng nói: "Chỗ này của cô hiện tại không thể ở, nghĩ ra sẽ đi chỗ nào chưa?"
Úy Lam ngẩng đầu, một đôi mắt trong trong trẻo nhìn về phía anh, khóe miệng cong lên, ôn nhu nói: "Nếu không trợ lí Tần, anh lại thu nhận tôi vài ngày đi."
Tần Lục Trác không trả lời lại, nằm trong dự đoán của Úy Lam.
Sau khi bọn cô ra ngoài, Tiếu Hàn lập tức nói với Úy Lam, "Tôi nghĩ trước phải bắt được tội phạm, chuyên gia Úy, cô vẫn là không nên ở chỗ này."
Úy Lam gật đầu.
Cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị dọn ra ngoài, đến khách sạn ở vài ngày cũng tốt, hoặc là đi chỗ khác, dù sao chỗ này cũng không thể ở lại.
Tiếu Hàn quan tâm hỏi: "Chuyên gia Úy, cô có người thân ở Bắc Kinh không? Nếu có bây giờ chúng tôi đưa cô đến đó."
"Không cần, cô ấy tạm thời ở lại nhà tôi."
Giọng nói của Tần Lục Trác nhàn nhạt vang lên.
—————————
Lời editor: Chúc mọi người ngủ ngon ~~~