"Ở cô ấy là tình cảm của một người mẹ..."
Trời đêm lấp lánh với những vì sao.
Xa xa, mà pháo hoa nở rộ làm cả bầu trời rực sáng, không khí trong trẻo nhưng lành lạnh tràn ngập sự náo nhiệt của lễ hội.
Tang Cẩn ngồi trong xe, xuyên qua cử kính nhìn ra bên ngoài, hôm nay đã là tháng Chạp, tết sắp tới. Cô bỗng nhận ra bản thân về nước đã gần một năm. Một năm này cô đã có quá nhiều thu hoạch, và điều kinh hỉ nhất có phải là hôm nay, ngày cô và em trai đoàn tụ không?
Cô nhớ lại những chuyện trước đây, mỗi một chuyện đều vô cùng hạnh phúc, tất cả tựa hồ giống hệt giấc mơ.
Chiếc xe vẫn băng băng chạy trên đường, Bàng Lỗi cầm vô lăng, chuyên chú lái xe, thỉnh thoảng sẽ nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh. Từ lúc rời khỏi bệnh viện, gương mặt cô lúc nào cũng lộ vẻ tươi cười, so với màn pháo hoa ngoài kia còn sáng rực hơn.
Trong lúc đợi đèn đỏ, một tay Bàng Lỗi đặt trên vô lăng, tay còn lại nắm lấy tay cô, kéo cô lại gần mình: "Đinh Đinh, bắt đầu từ hôm nay chúng ta phải đến thôn cổ và núi Đại Hà điều tra, buổi tối em có thể ở lại bệnh viện tâm sự với Tiểu Vạn, trong phòng có giường giành cho người nhà. Buổi sáng em vẫn phải đi làm, anh sẽ về sau." Anh không muốn cô mất hứng nhưng dù sao chuyện này cũng phải nói rõ.
Nghe anh sắp xếp như vậy, nụ cười trên gương mặt lập tức biến mất, cô nghiêm túc nhìn anh: "Em đi với anh, Tiểu Vạn đã có người nhà chăm sóc, em tới nhiều cũng không được tốt, thân phận bọn em lúc này vẫn chưa thể công khai."
Bàng Lỗi còn chưa giải thích, đèn đỏ đã chuyển thành xanh: "Về nhà trước đã. Vừa rồi hai người hàn huyên chuyện gì?" Anh nhanh chóng chuyển đề tài.
Tang Cẩn kể lại những chuyện Tiểu Vạn nói cho anh nghe, nhắc tới án diệt môn, anh đột nhiên nhíu mày lại, ý bảo cô không cần tiếp tục. Cô không nghe theo, vẫn nhất quyết nói xong câu chuyện. Cô cảm thấy bản thân không nên trốn tránh, cô muốn bản thân phải ghi nhớ mẹ mình đã chết như thế nào, cô tự nhủ với chính mình phải tận tay bắt được tên hung thủ.
Bầu không khí trong xe đột nhiên trở nên căng thẳng, Bàng Lỗi sợ anh lo lắng nên liền tìm đề tài thoải mái hơn để kể.
Nhớ lại em trai mình trước đây, có đoạn thời gian cậu ấy không ngừng quấn lấy cô.
"Chị, hay chúng ta đổi tên đi, chị là Đinh Đang, em là Đinh Đinh." Cô hỏi cậu tại sao lại như thế, cậu nói chính mình cũng không biết. Khi đó, cô còn tưởng đây chỉ là một trò đùa dai, nhưng này học tiểu học cô mới biết, có một văn bản tên Đinh Đinh và máy bay nhỏ, cậu ấy chắc chắn đã nghe cô đọc nên mới nảy ra ý tưởng đáng yêu này.
Nhớ tới đây, Tang Cẩn nhịn không được mà cười: "Thằng bé cứ quấn lấy em không buông, cuối cùng em chỉ có thể đồng ý. Sau này, mỗi lần bà ngoại và ba mẹ gọi cậu ấy là Đinh Đang, cậu ấy đều nghiêm túc sửa sai cho bọn họ, cậu ấy là Đinh Đinh, còn chị mình là Đinh Đang, bọn em đã đổi tên cho nhau. Ba mẹ lại bảo em mới là Đinh Đinh, còn kêu cậu phải sửa cho đúng. Kết quả, trong một khoảng thời gian dài, gia đình em không biết phải gọi bọn em như thế nào."
Bàng Lỗi nghe xong, khóe miệng cũng cong lên, gương mặt cũng lộ ra nụ cười nhè nhẹ. Những chuyện thú vị tương tự cô kể rất nhiều, mãi tới khi về nhà, nhìn anh bắt đầu thay quần áo, cô mới trở nên im lặng.
Tang Cẩn ở cạnh giúp anh, cũng không dám mở miệng nhắc lại thỉnh cầu cùng đi nằm vùng. Cô biết chính mình có đi cũng không giúp được gì, lỡ làm hỏng kế hoạch của bọn họ, vậy thì rắc rối to. Cô không khỏi tò mò, hỏi: "Hành động lần này, vì sao phải gạt cục trưởng?"
"Bây giờ vẫn chưa chính thức bắt đầu, chúng ta cần phải tìm hiểu rõ tình hình trước. Nếu cục trưởng biết, với tác phong của ông ấy, nhất định sẽ gióng trống khua chiêng." Bàng Lỗi dừng một lát, nhìn cô, "Hơn nữa, anh nghi ngờ kẻ mượn đao giết người là Lý Vệ Vĩnh. Lý Vệ Vĩnh và cục trưởng thường xuyên có liên hệ, cho nên tạm thời cứ gạt ông ấy."
"Lý Vệ Vĩnh? Người này quả thật có rất nhiều vấn đề. Khi đó, vụ án cả nhà trưởng thôn xảy ra chưa lâu, ông ta đã áp giải Hà Hướng Huy tới tự thú, còn trơ trẽn uy hiếp ông ấy. Ông ta làm thế nào lại biết vụ án của cả nhà trưởng thôn nhanh như vậy? Còn nữa, vì sao ông ta lại mượn chuyện Hà Phi giết cả nhà trưởng thôn để đẩy Hà Hướng Huy làm người chịu tội thay chứ?"
"Không chỉ cả nhà trưởng thôn, em có nhớ không, hiện trường Phó Đồng chết, ông ta cũng là người đầu tiên xuất hiện. Điều này cho thấy hắn ta đã sớm biết Hà Phi là hung thủ, rất có khả năng, thời điểm Tôn Diễm bị giết, hắn ta cũng biết. Tôn Diễm và Phó Đồng đều là những tên nghiện, nếu trưởng thôn có liên quan tới cần sa, nếu cảnh sát tra được, đương nhiên sẽ nhanh chóng tra tới bọn họ. Việc này cũng chứng minh bí mật của Lý Vệ Vĩnh trưởng thôn biết, cho nên trước khi cảnh sát nghi ngờ trưởng thôn, ông ta phải ra tay loại bỏ trước."
Nói xong, Bàng Lỗi thắt đai lưng, đội mũ, kéo cô ra ngoài.
"Nói như vậy, cả nhà trưởng thôn bị Lý Vệ Vĩnh gián tiếp hại chết?" Tang Cẩn cẩn thận phân tích, "Lý Vệ Vĩnh sợ trưởng thôn biết quá nhiều bí mật, nếu bị cảnh sát tra tới sẽ làm bại lộ, cho nên ông ta cố ý mượn chuyện không phê duyệt giấy tờ đất, châm ngòi mâu thuẫn giữa thôn trưởng và Hà Hướng Huy, chọc giận tới Hà Phi, để hắn ta giết người sao?"
"Đúng, ông ta lấy tiền trợ cấp cùng vụ án giết cha mẹ Trình Dung năm Hà Phi 16 tuổi ra uy hiếp, để Hà Hướng Huy đứng ra chịu tội thay Hà Phi. Trưởng thôn đã chết, Hà Phi bị cảnh sát tróc nã xử bắn, Hà Hướng Huy ngồi tù, nhất tiễn tam điêu!" Bàng Lỗi hít một hơi, "Người này nhất định không hề lương thiện."
"Đúng rồi, còn Phùng Thanh, có phải còn vài bí mật giữa bọn họ mà chúng ta không biết không? Chẳng lẽ đề liên quan tới chất gây nghiện?" Càng nghĩ, sống lưng cô càng rét run.
"Cho