Mới ngày đầu năm mới, tiếng pháo nhức óc đinh tai đã khiến Tang Cẩn phải tỉnh giấc, lúc này trời còn chưa sáng.
Điều khiến cô kinh ngạc hơn chính là vừa tỉnh lại, người bên cạnh đã không thấy đâu. Cô nhanh chóng đứng lên, khoác thêm áo, đi tới phòng sách lầu ba, phát hiện đèn bên trong đang sáng.
Hai tay Bàng Lỗi chống lên bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm bản đồ bên trên. Bởi vì quá chuyên chú, anh không chú ý ngoài cửa có một cô gái, không biết từ lúc nào đã chạy tới cạnh anh. Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, anh mới hoàn hồn, quay đầu nhìn cô: "Sao dậy sớm vậy? Không ngủ thêm một lát à?"
"Câu này phải hỏi anh chứ? Mới đầu năm anh lại không chịu ngủ, chạy vô đây làm gì?" Tang Cẩn vừa hỏi vừa đầu nhìn bản đồ trên bàn, quan sát mấy lần, cô phát hiện đây không phải bản đồ của núi Đại Hà, cũng không phải nơi nào đó thuộc Trung Quốc.
Nhìn kỹ, cô phát hiện đây là bản đồ tam giác vàng (1). Bên cạnh là một tờ giấy liệt kê các mối quan hệ, Song Lang, bên dưới lần lượt viết Thiết Lang và Bạch Lang. Bên dưới Bạch Lang là Hồng Sơn Tước được ghi chú một chữ "vợ".
(1) Tam giác vàng: là khu vực rừng núi hiểm trở nằm giữa biên giới ba nước Lào, Thái Lan, Myanmar,nổi tiếng là nơi sản xuất thuốc phiện lớn nhất thế giới, nhưng ngày nay đãtrở thành khu du lịch sinh thái lý tưởng
Song Lang vốn là danh xưng của Thiết Lang và Bạc Lang hợp lại, đây là cặp anh em trùm buôn bán ma túy của thành phố Thanh An mười mấy năm trước, sau đó bọn họ kéo bè kéo cánh, thế lực dần dần lớn mạnh. 10 năm trước, trong đợt tập kích, Bạch Lang chết trong tay ba của Thích Nguyệt, anh hùng phòng chống tệ nạn xã hội Thích La, nhưng ông ấy cũng hy sinh trong lần hành động đó. Thiết Lang và Hồng Sơn Tước chạy tới Tam giác vàng, xây dựng trên núi Song Bạch, nghe nói cái tên Song Bạch là dựa theo tên của hai anh em, vì tưởng niệm cái chết của Bạch Lang.
Trên núi Song Bạch có một hang động vô cùng thần bí, 10 năm trước từ khi Thiết Lang trốn vào vẫn chưa hề lộ mặt. Nhưng nơi này có thật sự tồn tại, hay do chính Thiết Lang ngụy trang vẫn còn chưa biết, ngay cả dãy núi Song Bạch cũng không tìm thấy trên bản đồ. Nhưng hiện tại hắn vẫn nắm vững thành phố Thanh An trong tay, thậm chí là một nửa thị trường ma túy ở các quốc gia Đông Nam Á, trở thành "khối u có độc" khiến cảnh sát đau đầu. Hắn làm việc rốt cuộc bằng cách nào hiện tại vẫn chưa có đáp án.
Tin tức này, nửa tháng nay Tang Cẩn đã nghe Chu Tiểu Vạn nói nhiều.
"Đây là nguyên nhân hôm qua anh quay lại sao?" Từ hôm qua cô đã không có cơ hội hỏi nguyên nhân. Một phần khác cũng vì mâu thuẫn, nhìn anh trở về, cô đương nhiên vô cùng vui vẻ, nhưng đồng thời lại cảm thấy áp lực, cả người bị tảng đá đè nặng.
Bàng Lỗi không khẳng định, cũng không phủ định, chỉ đứng thẳng người: "Hôm nay bọn anh có rất nhiều chuyện phải làm, có khả năng em phải ở nhà một mình. Qua hai ngày nữa bọn anh sẽ đi Mae Salong (2) ở Chiang Rai (3), Thái Lan. Đừng lo lắng, anh không phải đi đối đầu với bọn họ."
(2) Mae Salong (tên chính thức: Santikhiri): một ngôi làng thuộc tỉnh Chiang Rai, là nơi trung tâm buôn bán thuốc phiện của Tam giác vàng
(3) Chiang Rai: là một tỉnh thuộc cực Bắc Thái Lan, giáp Shan của Myanmar và các tỉnh Bokeo, Oudomxai của Lào.
Tang Cẩn lập tức phản đối: "Đây là chuyện không thể! Em đã nói rồi, anh đi đâu em đi đó. Nửa tháng này là vì Tiểu Vạn bị bệnh, hiện tại cậu ấy tốt rồi, cho nên không cần em phải đi theo. Em muốn cùng các anh tới Thái."
Câu trả lời của cô không hề khiến anh kinh ngạc, thậm chí khóe miệng còn cong lên. Anh kéo cô rời khỏi phòng sách: "Nếu đã như vậy, hiện tại em có thể về phòng chuẩn bị, anh đi làm bữa sáng trước."
"..." Nhìn gương mặt anh, cô lập tức hiểu được suy nghĩ của người đàn ông đó. Anh ấy sợ cô có gánh nặng tâm lý, cho nên mới tìm bậc thang cho cô bước xuống.
Thực tế, cô biết hiện tại anh đã sắp xếp người ở nơi nằm vùng. Công việc phòng chống này vốn là trận chiến lâu dài. Hành trình đi Thái Lan, anh hoàn toàn có thể chờ nửa tháng sau từ Mỹ về.
Tang Cẩn không nói nhiều, thấy anh xuống lầu trước, cô lập tức về phòng, cầm di động định gọi cho Bàng Miểu. Kết quả, cô còn chưa kịp gọi, Bàng Miểu ở bên Mỹ đã gọi tới đây.
Điện thoại vừa kết nối, đầu bên kia liền truyền tới tiếng la hét giận dữ: "Bàng Lỗi, em tắt máy làm gì thế hả? Chị biết em có ở đó, em mau nghe máy đi, nếu không chị sẽ kêu bà Trâu về nước tìm em tính sổ!" Đột nhiên phát hiện số mình gọi tới là điện thoại của Tang Cẩn, Bàng Miểu lập tức thay đổi ngữ khí, "Cẩn Cẩn, chuyện này không liên quan tới em, em cứ coi như chưa từng nghe thấy. Chị là đang tìm Bàng Lỗi tính sổ, người cũng đã lên máy bay rồi, vậy mà lại xuống ở sân bay Hongkong, em nói xem người này có nhiều chuyện không chứ?"
Tang Cẩn ngồi thẳng lưng, bắt đầu giải thích: "Chị Bàng Miểu, chuyện đó... Là như vầy, hôm nay bọn em có việc quan trọng phải làm, có liên quan tới bọn buôn bán ma túy. Nhân lễ Tết, rất nhiều tội phạm sẽ tranh thủ hành động, bọn em không thể bỏ qua cơ hội tốt này. Buổi tối chị xem tin tức sẽ biết. Bên phía dì Trâu, phiền chị ở bên dì nhiều hơn, em sẽ kêu Bàng Lỗi gọi điện cho dì."
"Thật sao?" Tâm trạng của Bàng Miểu cũng dần hòa hoãn, chuyện liên quan tới bọn buôn bán thuốc phiện quả thật rất nghiêm trọng, cần phải bắt lấy thời cơ, "Nói như vậy, Lỗi của chúng ta chắc vất vả lắm! Năm mới còn không được nghỉ ngơi. Chị biết rồi rồi, bên phía mẹ đã có chị lo, em cứ giúp bọn chị chăm sóc nó, kêu nó dành thời gian gọi điện về nhà. Thằng bé là phần tử ngoan cố, chỉ có mình em nói được nó thôi."
"... Dạ, được... Chị Bàng Miểu, chúc mừng năm mới." Tang Cẩn tìm một lý do vội vã dập máy. Cẩn thận suy nghĩ lại đoạn hội thoại vừa rồi, cô hình