Hắn ta rất giỏi trong việc tung chiêu thức giả, hư hư ảo ảo, khó mà lường trước được.
Khi Tang Cẩn và Thích Nguyệt đi vào động thần bí cũng là thời khắc có người phát điên ở nơi tạm trú.
Chu Tiểu Vạn nhìn màn hình máy tính, bên trong như truyền hình trực tiếp, ai đó đang miêu tả toàn cảnh sơn động cho cậu xem, nói đúng ra là bắt đầu từ nơi ở của bọn họ tới làng du lịch, núi cao, vườn trà, từ đường, vườn trái cây, cuối cùng là hang động. Lúc đầu, Tang Cẩn còn giải thích phải đi thế nào, xung quanh có gì làm dấu hiệu, nhưng dần dần giọng nói cũng mất đi, chỉ còn hình ảnh.
Mỗi một khắc Chu Tiểu Vạn đều muốn tắt máy tính, xúc động chạy nhanh ra ngoài. Cậu thật không ngờ tại thời khắc nguy hiểm nhất, cậu lại đứng ở đây chờ đợi tin tức.
Quyền quán đã truyền tới mệnh lệnh, Bàng Lỗi kêu cậu dựa theo kế hoạch B, điều đó chứng minh Thiết Lang đã xuất hiện, mà vị khách thần bí lại không thấy đâu. Dựa theo kế hoạch ban đầu, chờ đội tiên phong vào động Song Lang tra xét, cậu sẽ cùng đại đội của Khương Duy Dân đồng loạt hành động, phá hủy tổ chức Song Lang.
Bàng Lỗi không biết nói gì, hiện tại bọn họ phải thực hiện kế hoạch C nằm ngoài dự kiến, Thích Nguyệt và Tang Cẩn, hai cô gái điên này lại lén vào Đội Băng hành động. Chu Tiểu Vạn không biết phải mắng các cô ngu ngốc, hay bội phục bọn họ dũng cảm nữa. Tóm lại, hiện tại cậu phải ở đây, micro vô tuyến bên phía quyền quán đã không còn nghe được tiếng của Bàng Lỗi, đội tiên phong Khương Duy Dân phía đi cũng không có tin tức, hiện tại chỉ đành dựa vào video trước mặt này.
Màn hình vẫn tiếp tục, Tang Cẩn đột nhiên xuất hiện bên trên, hai tay đong đưa, mọi thứ đột nhiên tối sầm, không thể nhìn thấy thứ gì!
Sao lại như vậy?
Chu Tiểu Vạn phóng tới máy tính, xác nhận thiết bị không hề hư hại. Không lẽ đối phương đã phát hiện camera quay lén sao? Vậy không phải các cô đang gặp nguy hiểm hả?
Chu Tiểu Vạn gấp tới độ nhảy dựng lên, cầm di động gọi cho Khương Duy Dân. Sau đó, cậu gọi tiếp cho Bàng Lỗi nhưng chuyển không được. Cả người cậu gần như muốn nổi điên, tiếp theo phải làm sao đây? Đi cứu người hay ở lại chờ đợi tin tức?
.......................
Mặt hồ an tĩnh, mặt nước trong xanh phản chiếu núi cao.
Giữa hồ có hai ngọn núi nhỏ, cách nhau chưa tới 1 km.
Giờ phút này, một chiếc cano cập bến. Trên bờ có một người đàn ông mặc bộ đồ màu đen đứng chờ.
Bàng Lỗi leo xuống, chủ động đưa hai tay ý bảo trên người không mang theo vũ khí, ngay cả micro cũng để lại trên cano. Người áo đen nhìn anh, không hề có ý định tới soát người, thái độ vô cùng khách khí, nhiệt tình đưa anh lên ngôi chùa trên đảo.
Diện tích của hòn đảo không núi, trên đảo có núi, bốn phía đều dốc hiểm, toàn bộ bao phủ bởi một màu xanh. Hòn đảo không người sống vô cùng yên tĩnh, bề ngoài dường như cũng không có mai phục, đương nhiên, đây cũng có thể là sự ngụy trang.
Cho tới hiện tại, mọi chuyện đều phát triển theo dự đoán của Bàng Lỗi. Cái gọi là thi đấu quyền anh chỉ là cái cớ, quyền quán ở hòn đảo bên cạnh, sau khi tiến vào, có người nói Thiết Lang đang chờ anh ở nơi này.
Bàng Lỗi đi tới ngôi chùa giữa núi, dừng lại tại bãi đất trống trung tâm. Bãi đất giữa chùa có chiếc ghế chạm khắc bằng sơn mài màu đỏ. Bên trên có hai người, người đứng là người đàn ông mặc đeo kính dẫn anh tới đây. Bàng Lỗi mặc dù không thấy rõ ánh mắt của đối phương nhưng anh biết hắn luôn luôn quan sát anh. Người ngồi mặc đồ trắng, tay phải cầm chuỗi phật châu, tay trái cầm hai quả cầu trắng.
Người áo trắng thấy Bàng Lỗi tới gần, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh thấu xương: "Anh hùng xuất thiếu niên, quả nhiên đội trưởng Bàng thật sự to gan, không ngờ dám một mình vào đầm rồng hang hổ."
"Tôn Huân, ông nghĩ cảnh sát nhát gan, suốt ngày chỉ trốn trong nhà không dám bắt bọn buôn bán ma túy sao?" Bàng Lỗi nhìn người mặc áo trắng, giọng nói sắc bén.
Người áo trắng cười lạnh một tiếng: "Cảnh sát không nhát gan có hai loại kết cục, thứ nhất giống Thích La, chết; Thứ hai, giống Bàng Hâm, ngu ngốc sống vậy cả đời. Đương nhiên vẫn còn loại thứ ba, cảnh sát nhát gan sợ phiền phức như Khương Duy Dân, tham sống sợ chết, chỉ muốn thăng quan phát tài. Không biết đội trưởng Bàng thuộc loại nào nhỉ?"
Bàng Lỗi không tiếp tục chủ đề của đối phương: "Tôn Huân, Tôn Trác công huân lớn lao, một chữ 'Từ' tốt như vậy lại bị ông xuyên tạc. Ông rất thông minh, nếu không phải lún sâu vào công việc này hẳn sẽ không cần trốn trong chỗ tối. Ông như vậy khác gì chuột nhắt hả?"
Người áo trắng không hề phẫn nộ, chỉ xua tay phủ nhận: "Không phải chuột, trên thế giới này, loài động vật tôi thưởng thức nhất chính là sói, sinh vật chán ghét nhất là con người. Hiện tại tôi là Thiết Lang, hai người Tôn Huân Tôn Trác đã chết từ 10 năm trước. Ma túy và gạo trong mắt tôi chẳng khác gì, chúng chỉ là thương phẩm mà thôi. Đội trưởng Bàng, tôi cảm thấy chúng ta có thể xem là đồng loại, chi bằng..."
Bàng Lỗi lập tức cắt ngang: "Tôi là người, là cảnh sát, còn ông lựa chọn làm sói, làm kẻ buôn bán thuốc phiện, chúng ta không phải cùng một loại. Thiết Lang, lần này ông trốn không thoát đâu, tôi khuyên ông chủ động tự thú đi."
Thiết Lang đột nhiên cười lớn, tiếng cười quanh quẩn bãi đất trong phiêu phù cả hòn đảo nhỏ. Qua một hồi, người áo trắng dừng cười, đưa mắt ý bảo người bên cạnh đưa di động cho Bàng Lỗi xem, còn mình bắt chéo chân lên: "Cảnh sát thật vĩ đại, thật đáng tiếc, chỉ sợ cậu làm cảnh sát không được bao lâu