Một phút này, toàn bộ thế giới như chết đi, im lặng dị thường.
Cửa vào động Song Lang.
Tang Cẩn đứng ở góc trái của bàn cờ đá màu xanh, men theo vách tường nín thở chuẩn bị đi về phía trước.
"Chị Tang Cẩn, chị thật sự muốn tự mình đi sao? Nếu bom nổ thì làm sao bây giờ? Hay là chúng ta nghĩ cách khác được không? Hoặc là để bọn họ thử trước cũng được." Dương Thiển chỉ đoàn người phía sau cô ta.
Mọi người lập tức lui xuống, tựa hồ đều sợ bị Dương Thiển kêu ra làm người thí nghiệm.
"Không cần, chỗ này không có bom, chỉ là khống chế chốt mở. Tôi đã có cách, nhất định sẽ không để bom nổ." Nói xong, cô hít một hơi thật sâu, bước trên đường chéo nối hai viên đá.
Tang Cẩn dừng lại, cẩn thận lắng nghe để xác nhận có tiếng bom nổ hay không, đợi khoảng một phút, tất cả đều không có.
Một phút này, toàn bộ thế giới như chết đi, im lặng dị thường.
Cuối cùng, sự yên tĩnh bị tiếng kêu của Dương Thiển đánh vỡ: "Wow, tuyệt quá, không có bom nổ!" Cô ta vội vàng hỏi, "Chị Tang Cẩn, chị làm thế nào vậy, vì sao hai chỗ tôi đang đứng đều là bom vậy chứ?"
Đám đông cũng truyền tới tiếng hoan hô, có người nhanh chóng bước lên phía trước, tâm trạng ai nếu đều muốn lập tức rời khỏi sơn động đáng sợ này.
Tang Cẩn xua hai tay kêu mọi người im lặng. Nhớ tới logo của Song Lang, là hai con sói một đen một trắng cuộn người tạo thành vòng tròn. Cho nên cô đoán bàn cờ này có liên quan tới tư duy của Thiết Lang. Tang Cẩn quyết định đi theo kiểu đối xứng, bước đầu tiên là trái, bước đầu tiên là phải, cứ như vậy mà thay phiên nhau đi tới góc chéo tiếp theo. Đến nơi, cô nhắm mắt lại, cẩn thận lắng nghe.
Đợi thêm một phút, không có bom nổ!
"Tốt quá tốt quá, chị Tang Cẩn, không có bom nổ!" Dương Thiển kích động tới bật khóc.
Đoàn người phía sau cũng trở nên xúc động, có người đi lên muốn theo Tang Cẩn ra ngoài.
Tang Cẩn vội vàng cản lại: "Mọi người chờ một lát, đừng gấp. Bây giờ tôi đi thêm hai bước nữa, nếu bom không nổ, mọi người cứ theo đường tôi đi lần lượt đi ra." Cô chỉ xuống dưới chân, "Bắt đầu từ vị trí bên phải, mọi người đi theo cách viết chữ "Nhật". Vị trí mọi người đang đứng là vị trí của con Mã ban đầu. Mã đi theo chữ "Nhật", đây là quy tắc của cờ tướng. Trái trước phải sau, những bước tiếp theo tôi sẽ thử, mọi người an tĩnh nhìn trước đi."
Nói xong, Tang Cẩn lại bắt đầu chuyển hướng bên trái, đợi thêm một phút rồi bước sang phải. Các bước đi cứ lặp đi lặp lại tới thẳng cửa động.
Không có bom!
Tất cả đều tập trung đưa mắt nhìn, thậm chí có người mừng tới chảy nước mắt.
Tang Cẩn sợ những bước tiếp theo không thể khống chế được nên theo đường cũ trở về. Cô kêu mọi người xếp hàng, từng người xuất phát. Cô giải thích lại một lần, các bước trái phải nhất định phải luân phiên nhau.
Lúc đầu, cô sợ mọi người không nhớ hết, dù sao mọi người đều là phụ nữ, khẳng định không tiếp xúc nhiều với cờ tướng. Bọn họ đương nhiên không hiểu Mã đi theo chữ "Nhật" có ý nghĩa gì, cô chỉ đành để từng người tiến lên. Mỗi lần đều đợi người trước đi xong mới đổi người khác. Bọn họ khoảng trăm người nên mất gần hết buổi sáng.
Tang Cẩn nhờ một người phụ nữ lớn tuổi duy trì trật tự, còn mình tiếp tục chỉ đạo mọi người lần lượt ra ngoài. Cô đi tới góc trái của bàn cờ. Nếu hai bên đối xứng, bên phải có thể đi, vậy bên trái cũng vậy. Cô dựa theo cách vừa rồi đi thử, xác nhận không có bom nổ, vì thế đoàn người phân làm hai đường bắt đầu rút lui.
"Tang Cẩn, Dương Thiển, mấy người mau chạy đi!" Trong động đột nhiên truyền tới giọng nói của Thích Nguyệt.
Tang Cẩn nhìn vào, thấy Hồng Sơn Tước chạy về phía này, Thích Nguyệt ở sau đuổi theo. Cô cả kinh, chỉ biết giục mọi người tăng tốc.
Hồng Sơn Tước nhìn tình cảnh lúc này, biểu cảm trên mặt lộ vẻ kinh sợ, dường như không tin có người phá được bí mật của tổ chức. Bà ta đột nhiên nhặt một viên đá dưới đất, ném vào bàn cờ.
"Bùm!"
Cửa động đột nhiên truyền tới tiếng nổ mạnh, đá vụn từ trên rơi xuống. Đám người lại bắt đầu hỗn loạn, có người sợ tới mức bật khóc, có người lại dùng sức chạy nhanh ra khỏi cửa động.
Tang Cẩn hét lớn: "Thích Nguyệt, đừng để bà ta đạp mấy tảng đá đó, nguy hiểm lắm!" Cô quay đầu trấn an mọi người, kêu bọn họ đừng sốt ruột, cứ theo cách trước đó tiếp tục đi về phía trước.
Trong tay Hồng Sơn Tước còn một viên đá, còn chưa kịp tung lên đã rơi xuống đất.
Thích Nguyệt quất roi đánh tới, thấy dây roi đã quấn chặt cổ tay bà ta, cô liền dùng sức kéo. Cả người đổ về phía trước, bà ta thuận thế lăn một vòng, dùng sức kéo dây roi về phía mình. Thích Nguyệt đương nhiên cũng không buông tay.
Hồng Sơn Tước từng bước đi về phía trước, chiều dài dây roi dần được rút ngắn.
Thấy khoảng cách đang bị thu