Mặt trăng lên cao, ánh trăng xám bạc xuyên qua cửa sổ chiếu vào.
Tang Cẩn nằm trên giường, hai mắt vẫn mở. Cô nhìn ra bầu trời rộng lớn bên ngoài, đã lâu rồi ánh trăng mới tròn mới sáng như vậy, áp lực nặng nề gần một tháng nay cuối cùng cũng giãn ra chút ít.
"Tiểu Vạn ngủ rồi sao?" Phía sau truyền tới giọng nói quen thuộc, dịu dàng như ánh trăng, mát lạnh như trời đêm.
"Ừm, ngủ rồi..."
Người đàn ông như cố ý trêu đùa, nhích người tới cắn vành tai cô rồi nhanh chóng buông ra, đôi môi dừng trên cổ, một đường đi xuống hôn môi, cánh tay vốn đặt trên thắt lưng mỗi lúc một dùng sức vuốt ve cơ thể.
Trái tim thình thịch mà đập, Tang Cẩn cảm nhận được thắt lưng áo ngủ bị lỏng, hai tay liền cản anh lại: "Bàng Lỗi, em sợ vết thương của anh chưa lạnh..." Trong lòng tuy cũng chờ mong, nhưng cô sợ.
Bàng Lỗi không nói gì, chỉ tiếp tục hôn cô, bàn tay vẫn cởi bỏ thắt lưng áo ngủ, bàn tay nóng bỏng đi vào vuốt ve bụng của cô, sau đó từ từ đi lên, nhẹ nhàng xoa bóp bầu ngực đẫy đà.
Khiêu khí cô khiến cơ thể nóng lên, khát vọng quen thuộc ở đâu đó sâu thẳm trong lòng lại dần bộc phát.
Một tháng này, từ Thái Lan trở về, Bàng Lỗi chưa từng về chung cư. Anh trực tiếp đem số điện thoại bàn chuyển tới chung cư. Đương nhiên, một tháng này hai người mỗi tối đều ngủ với nhau nhưng không làm gì cả. Anh bị thương, cô không dám để anh làm bậy.
Tuần này, vết thương của anh cũng gần hồi phục, dục vọng lại đặc biệt mãnh liệt, mỗi tối đều muốn châm ngòi cô một phen.
Giờ khắc này... Anh thật sự không muốn dừng lại giữa chừng, cả người nhích tới kéo cô nằm thẳng lại, anh xoay người leo lên, bàn tay rộng lớn không ngừng vuốt ve cơ thể người phụ nữ bên dưới.
Anh không hôn cô, cũng không giống trước kia giúp cô cởi quần áo.
Cả người Tang Cẩn mỗi lúc một khó chịu, trái tim đập mạnh liên hồi, lồng ngực như có tảng đá đè nặng khiến hô hấp không được bình thường.
"Bàng Lỗi... Em nóng..." Cô rốt cuộc cũng nhịn không được mà nói chuyện.
Bàng Lỗi cắn xuống xương quai xanh của cô, sau đó ngẩng đầu: "Anh biết." Anh dừng một lát, lại hỏi, "Cho nên... Chúng ta sẽ làm gì tiếp đây? Tiếp tục dưỡng thương?"
"..." Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, Tang Cẩn dở khóc dở cười, đương nhiên biết anh đang cố tình làm mình khó chịu.
Cô không trả lời, anh cũng không nói, hai người cứ nhìn nhau, ánh mắt như cao su dính chặt.
Sức nặng trên người Tang Cẩn đột nhiên nhẹ đi, anh buông cô ra, bàn tay nóng bỏng vuốt ve hai chân thon dài của cô, thân thể kề sát, từ từ đi lên.
Trước mặt đã dần mơ hồ, sống lưng đột nhiên nóng lên. Là tay anh kéo mông cô hướng lên, anh cũng khom người, ra sức đi vào trong cô.
"Ưm..." Tang Cẩn cắn môi, khắc chế bản thân phát ra tiếng rên rỉ.
Cô không ngờ anh lại đột nhiên trực tiếp như vậy, quần áo trên người còn chưa cởi ra hoàn toàn, anh đã hoàn toàn chiếm giữ không gian kỳ diệu sâu thẳm trong cô.
Anh dừng một lát, một tay chống bên người cô, tay còn lại giúp cô lau mồ hôi trên tóc, nỉ non gọi: "Đinh Đinh..."
Cả người Tang Cẩn không còn sức lực, ngay cả nói chuyện cũng không thể, chỉ biết hướng anh mỉm cười.
"Cảm ơn em." Nói xong, anh liền hôn cô. Ba chữ "Anh yêu em" anh không nói ra mà trực tiếp thể hiện hành động.
Vượt qua kiếp nạn lần này, Bàng Lỗi cảm thấy ba chữ "Anh yêu em" này có chút trống rỗng, cơ hồ cũng có chút bất lực. Anh không thể đúng lúc xuất hiện ngay lúc cô gặp nguy hiểm, không thể ngăn cản bi kịch xảy ra... Giờ phút này nghĩ lại, anh thật muốn cảm ơn cô, cảm ơn vì cô còn sống, để anh còn có thể giống như bây giờ, hôn cô, có được cô.
Anh không dám tưởng tượng trong lần truy bắt này, nếu không có cô kết quả sẽ thế nào. Nếu mất đi cô, tương lai của anh có phải cũng theo đó mà chấm dứt không?
Bàng Lỗi càng nghĩ càng trở nên kích động, cũng càng cảm thấy sợ hãi, hai tay ôm cô bất giác siết chặt, tốc độ ra vào càng kịch liệt hơn.
Tang Cẩn nhận ra cảm xúc của anh, hai tay nhỏ dài như cành liễu ôm chặt cổ anh, mạnh mẽ đáp lại nụ hôn nóng bỏng.
Cô cũng như anh, không dám nghĩ lại. Nếu anh không một mình đơn đả độc đấu với Thiết Lang, hắn ta khẳng định sẽ tiếp tục trốn tránh thế giới, xây dựng vương quốc thuốc phiện làm hại xã hội.
Áp lực tồn đọng quá lâu, cũng có lẽ vì đã trải qua đau khổ sinh tử, giờ phút này, cả hai đều vô cùng kích động.
Nếu có thể, bọn họ đều hi vọng cuộc sống vĩnh viễn hạnh phúc như vậy.
Tang Cẩn không biết bọn họ quấn quýt bao lâu, mãi đến khi quần áo đã ướt đẫm mồ hôi anh vẫn chưa dừng.
..................
Hôm sau, thời điểm tỉnh lại, Tang Cẩn phát hiện người đàn ông bên cạnh đang nhìn chằm chằm mình. Anh nhếch môi, đột nhiên nói: "Cô gái phúc hắc (1), em dậy rồi."
(1) phúc hắc: bụng dạ đen tối
"..." Tang Cẩn bị bộ dáng nghiêm túc lạnh lùng của anh mà nói ra câu hài hước như vậy, nhịn không được mà vùi đầu cười rộ lên, qua một lúc mới ngẩng đầu nhìn anh: "Chúng ta đều vậy."
Hai người đương nhiên biết đối phương đang nói cái gì. Cả người Tang Cẩn nóng lên, khuôn mặt trắng nõn của anh cũng đột nhiên ửng đỏ như ánh bình minh.
Cả người anh đưa về trước để cô dựa vào, hai tay vuốt ve mái tóc của cô. Đảo mắt, anh lại cắn môi cô, nhẹ nhàng mút vào.
Tình khúc sớm tối ngọt ngào