Một người tiến lên, một người leo xuống, hai người đã mặt chạm mặt nhau.
Tang Cẩn thấy Bàng Lỗi đến, trong lòng vui mừng khó tả.
Phía sau anh là một cô gái, tuổi còn rất trẻ, có lẽ chỉ khoảng hai mươi mấy, dáng người trung bình, trên người mặc áo sơ mi trắng phối hợp với chiếc quần dài màu vàng nhạt, nhìn vào trông vô cùng sạch sẽ, gọn gàng. Cô ấy hơi gầy, khuôn mặt xinh đẹp nhưng biểu cảm lại có chút lạnh lùng, trong tay cầm theo một thùng dụng cụ.
Không cần hỏi Tang Cẩn cũng biết, cô gái này chắc hẳn là pháp y mà anh nhắc trong điện thoại.
Cô gái giới thiệu nhanh gọn, bản thân là "pháp y ngự dụng" của vị cảnh sát Bàng này, Trình Dung.
Tang Cẩn dẫn hai người vào ký túc xá sinh viên, vừa đi vừa nói lại tình hình cô biết. Cô vừa lên tiếng, Trình Dung đã cắt ngang: "Cô không phải pháp y, nhìn thi thể làm gì? Xin cô đừng ở đây làm loạn tư duy và phán đoán của pháp y chuyên nghiệp."
"..." Tang Cẩn bị cô ấy phê phán trước mặt, nghẹn tức trong bụng.
Vì sao một nam một nữ này lại giống nhau như từ một khuôn ra vậy?
Tang Cẩn chỉ đành để bọn họ tự mình kiểm tra thi thể, cô quả thật không dám xem nữa, nếu không buổi tối sẽ gặp ác mộng. Cô đi vòng quanh trong phòng quan sát cẩn thận, lúc nãy thời gian gấp quá, cô chưa kịp nghiêm túc nhìn xem.
Trên trần nhà có một sợi dây thừng treo, phần dưới bị ai đó cắt đứt.
Tang Cẩn muốn tìm ghế để leo lên, quan sát móc sắt cột trên dây thừng. Cô nhìn bốn phía nhưng lúc này mới phát hiện trong phòng không có, ở đây chỉ có một cái ghế dài đặt ngoài ban công.
Cô đi ra, kéo ghế dài vào, cẩn thận đặt chân lên. Cái ghế lắc lư quá nên cô không dám trực tiếp đứng dậy, chỉ từ từ từng bước. Nhưng chỉ cần cô vừa cử động, chiếc ghế lại lắc lư, cô sẽ rớt xuống, thử hết lần này tới lần khác, đều thất bại.
"Cô không có miệng nhờ người khác giúp đỡ à? Nhiều người như vậy, trong mắt cô đều là không khí hết sao?" Bàng Lỗi đột nhiên đứng dậy tiến lên, một tay giữ ghế dài lại, một tay nắm lấy tay cô, cằm đưa lên trên, ý bảo cô có thể đứng dậy.
Tang Cẩn đang đứng trên ghế, chuẩn bị thử lại lần nữa thì bị anh nắm tay, lúc quay đầu thì đụng phải đôi mắt sâu không thấy đáy đó. Giọng anh vẫn lành lạnh như vậy, không chút ấm áp, nhưng lần này cô lại không tìm ra lý do chán ghét.
Cô không khỏi kinh ngạc, người đàn ông ngoan cố như cục đá này lại chủ động vươn tay giúp đỡ cô sao?
Nhưng sự thật là vậy. Nhờ sự giúp đỡ của anh, cô đã có thể đứng thẳng trên ghế. Lúc này, khoảng cách giữa cô và trần nhà vẫn còn rất xa, cô ngẩng đầu nhìn nửa ngày cũng không thấy rõ móc sắt quấn trên dây thừng. Cô lấy di động ra, nhón chân, chụp hai bức ảnh rồi nhảy xuống dưới.
Bàng Lỗi đang cùng Trình Dung nói chuyện, đúng lúc quay lại, hai gương mặt lập tức đối diện nhau, khoảng cách ở giữa rất gần.
Người đó rất cao lớn, cô phải ngẩng đầu mới nhìn rõ mặt anh.
Trong đầu Tang Cẩn lóe lên một suy nghĩ, lập tức nhờ vả: "Đội trưởng Bàng, có thể phiền anh leo lên sờ mặt trên của dây thừng được không?"
Bàng Lỗi nhíu mày: "Cô không phải đang lãng phí nhân lực đấy chứ? Đồ cô đã xem qua, bây giờ muốn tôi leo lên, là cô vô năng hay đang đào hố hại tôi hả?"
Nói xong, anh nhìn cô, rồi theo cách cô nói đứng lên ghế, duỗi tay sờ móc sắt và dây thừng trên trần nhà.
Tang Cẩn lui hai bước, chăm chú nhìn anh. Kết quả, tay cô vừa rời khỏi, cái ghế lại bắt đầu lắc lư, Bàng Lỗi nhanh chóng nhảy xuống.
Tang Cẩn đột nhiên nhận ra bản thân lơ đãng, trong lòng áy náy liền nhanh chóng đi lên muốn đỡ cái ghế, nhưng lúc này đã không còn kịp.
Cô vừa tiến lên, hai người đã mặt chạm mặt nhau.
"Đây là nơi nào hả? Mấy người có phải tới tra án, kiểm tra hiện trường không? Ôm ôm ấp ấp như vậy ra thể thống gì?" Tiếng của Trình Dung như đánh thẳng vào bọn họ, hai người lập tức đẩy nhau ra.
Tang Cẩn đỏ mặt, lúc quay đầu nhìn Trình Dung đã thấy cô mặc áo blouse trắng, hai tay mang găng, trên mặt đã đeo khẩu trang màu trắng. Cô chăm chú nhìn người bị hại, nghiêm túc kiểm tra.
Tang Cẩn không biết có phải cô ấy có con mắt thứ ba hay không, từ lúc vào đây chỉ có bộ dáng chăm chú đó, từ đầu tới cuối chỉ nhìn thi thể của Đàm Tuyết Thiến. Làm sao cô ấy biết bọn họ ôm ôm ấp ấp? Bọn họ đâu phải cố ý!
Vì sao nghe Trình Dung nói, cô lại cảm thấy chua chua như vậy?
Tang Cẩn quay đầu nhìn Bàng Lỗi, biểu cảm của anh vẫn lạnh lẽo như vậy, dường như những chuyện vừa xảy ra không hề liên quan tới anh. Anh bước lên một bước, trở về vị trí, ngồi xổm xuống, hỏi: "Có phát hiện gì mới sao?"
"Phán đoán đầu tiên, thời gian tử vong ít nhất là 24 tiếng đồng hồ. Theo lý thuyết, thi thể lúc này hẳn sẽ không còn nhiệt độ như người sống, nhưng trên người nạn nhân vẫn có hơi ấm. Nguyên nhân chết là treo cổ bằng dây thừng, hít thở không thông trong thời gian dài dẫn tới tử vong, nhìn vào quả thật rất giống tự sát." Trình Dung ngẩng đầu nhìn móc sắt treo trên dây thừng lơ lửng trên trần, tầm mắt sau đó lại dừng trên người Tang Cẩn.
Tang Cẩn thấy cô không thiện cảm với mình, trong lòng không khỏi căng thẳng, vội giải thích: "Cô Trình, cô hiểu lầm rồi. Tôi và đội trưởng Bàng không hề thân thiết, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn thôi."
Lần này tới lượt Trình Dung đỏ mặt, cô sửng sốt một lát, muốn nói gì đó nhưng đã nghe người đàn ông ngồi xổm đối diện lên tiếng: "Tôi thấy cô hiểu lầm thì đúng hơn! Nếu không có gì làm thì đi an ủi người nhà nạn nhân đi, đừng ở đây gây phiền phức nữa."
Tang Cẩn ngơ ra, anh ta vì sao lại thích nhắm vào cô như vậy?
Lúc này cô cũng không thể cãi tay đôi với bọn họ, dù sao chuyện kiểm nghiệm tử thi chuyên nghiệp như thế, cô quả thật không làm được, ngay cả thi thể còn không dám sờ vào nữa mà. Cho nên, cô cũng không biết thi thể còn ấm, vừa rồi nghe Trình Dung