Tang Cẩn bị anh làm cho nghẹn một hồi.
Tang Cẩn cách cửa khá gần nên lập tức đứng dậy, đi tới mở cửa.
Cửa vừa mở ra cô đã thấy ba người, hai nam một nữ. Cả ba người này, Tang Cẩn đều có ấn tượng.
Người đàn ông lớn tuổi nhất ước chừng khoảng năm mươi, đôi mắt khá to, nước da màu đồng, trên người khoác áo màu xám. Người này nói chuyện ngay thẳng, tính tình nóng nảy, là cục trưởng cục cảnh sát bọn họ, Khương Huy Dân.
Điểm Tang Cẩn ấn tượng sâu nhất chính là, Khương Duy Dân này, với ai cũng độc mồm độc miệng, nhưng riêng với Bàng Lỗi thì vô cùng khách khí.
Lần đó cô trực tiếp chạy tới trước mặt ông, khiếu nại Bàng Lỗi ngầm tới phòng tập thể hình làm việc ngoài giờ lại bị ông chỉnh đốn: "Chính tôi cho cậu ấy đi làm ở đó đấy, cô quản được sao?"
Cô lúc ấy tức giận đến chuẩn bị đánh người, cũng may chàng trai trẻ cạnh ông, hình như tên Chu Tiểu Vạn cẩn thận khuyên nhủ, nói cô đừng khiếu nại nữa, nhưng anh ta lại không giải thích nguyên nhân.
Cô gái còn lại, chắc hẳn gần bằng tuổi cô, cao gầy, cột tóc đuôi ngựa, áo khoác màu lam cùng quần jean bó sát, bên trong là áo thun, nhìn vào có chút giống đứa con trai. Tang Cẩn không biết cô tên gì, nhưng họ đã gặp nhau hai lần ở cục cảnh sát.
Tang Cẩn cười với bọn họ, coi như chào hỏi.
Ba người thấy cô, dường như vô cùng kinh ngạc. Vì sao cô lại xuất hiện ở đây lúc này?
"Đừng đứng ngoài cửa như môn thần nữa, mau vào làm việc đi. Cô ấy là người báo án, cũng là nhân chứng quan trọng nhất, không phải đóa hoa để mấy người nhìn lâu thế đâu." Trong phòng đột nhiên truyền tới giọng nói của anh, suy nghĩ của mọi người theo đó đều bị kéo về hiện thực.
Tang Cẩn mở rộng cánh cửa, đứng ra phía sau nhìn bọn họ đi vào rồi đóng lại, sau đó trở về sô pha ngồi xuống.
"Boss, thì ra nhân chứng quan trọng chúng ta bảo vệ lần này là cô Tang, thật trùng hợp. Hôm qua thật ngại quá, lại bắt anh tới đây làm bảo vệ. Vì Thích Nguyệt thất tình nên..."
Chu Tiểu Vạn còn chưa nói xong, Thích Nguyệt đã chen vô giữa: "Chu Tiểu Vạn, miệng chó của cậu không thể phun ra chút ngà voi sao? Ngồi đây nói hươu nói vượn, cậu có tin tôi dùng một đấm giải quyết cậu không?" Thích Nguyệt vừa ngồi xuống ghế đã nghe Chu Tiểu Vạn nói bậy, cả người giống như lò xo nhảy dựng lên, vòng tới trước mặt anh ta, làm bộ như muốn đánh người.
Chu Tiểu Vạn đưa tay ngăn cản, bắt đầu cầu xin: "Nữ vương tha mạng, tôi không có nói hươu nói vượn, tôi chỉ là... A!" Thích Nguyệt đánh loạn lên người anh ta, rất nhanh đã truyền tới tiếng quỷ khóc sói gào của Chu Tiểu Vạn.
Tang Cẩn nhìn bọn họ chơi đùa, cảm thấy vô cùng thú vị, trên mặt theo đó cũng hiện lên ý cười nhàn nhạt
"Đều im lặng hết đi, mấy người có thể nghiêm túc chút không?" Khương Huy Dân quát, sau đó bày ra bộ mặt khó chịu, "Một nữ sinh lại chết như vậy, mấy người không thể nghiêm túc nhìn vào vấn đề hay sao? Nhanh chóng bắt hung thủ cho tôi, 3 ngày không phá án được, tất cả về quê làm ruộng hết đi."
Cục trưởng đã lên tiếng, Thích Nguyệt cuối cùng cũng dừng tay, quay về chỗ ngồi.
Chu Tiểu Vạn cũng ngồi thẳng dậy, vừa sửa sang quần áo vừa cười thầm một câu: "Còn như hoa như ngọc... Trong mắt mẹ cô ấy, đó chẳng qua chỉ là cỏ dại mà thôi." Chỉnh đốn xong, Chu Tiểu Vạn lập tức trở về bộ mặt nghiêm túc, bắt đầu tổng kết báo cáo tình trạng trước mắt của vụ án.
Tang Cẩn nghe anh ta nói mới biết, đại học Thanh An đã phong tỏa tin tức, truyền thông vẫn cho rằng, nữ sinh Đàm Tuyết Thiến mất tích trong lễ tốt nghiệp, hiện nay chưa rõ tung tích.
Mẹ của Đàm Tuyết Thiến, Triệu Ngọc Hoa, thái độ vẫn luôn giao động, ban đầu nghe trường học thuyết phục, đã chấp nhận việc Đàm Tuyết Thiến tự sát nên không báo án, vì danh dự của nhà trường, cũng vì lợi ích của gia đình mà trực tiếp che giấu, còn nhận số tiền đền bù rất lớn từ phía nhà trường. Một khi bà ấy báo án, hậu quả tự mình gánh chịu.
Sau đó, Tang Cẩn thuyết phục, điều kiện chính của bà là không cho nhà trường biết cảnh sát tham gia điều tra. Nhưng không biết ai đã tiết lộ tin tức, lãnh đạo nhà trường nhanh chóng biết được việc này, vì thế bắt đầu gây áp lực cho Triệu Ngọc Hoa, kêu bà ấy phải chứng minh với cảnh sát, Đàm Tuyết Thiến tự sát, không phải bị hại.
Chu Tiểu Vạn lấy chồng tài liệu từ túi đặt lên bàn trà, để mọi người cùng đọc: "Số tài liệu này là Triệu Ngọc Hoa hôm qua tự mình giao cho cảnh sát. Đây đều là bệnh án lấy từ bệnh viện, Đàm Tuyết Thiến từng có thời gian bị trầm cảm, mấy chuyện uống thuốc tự sát không phải là chưa từng làm. Mục đích của bà ấy chắc hẳn là muốn chứng minh Đàm Tuyết Thiến tự sát."
"Vậy vụ án này cần điều tra nữa sao?" Thích Nguyệt nhìn mọi người xung quanh, trong đó có một người trước sau chưa từng lên tiếng.
"Tra, nhất định phải tra! Triệu Ngọc Hoa không phải lãnh đạo của cô, cô vì sao lại giúp bà ta giữ mặt mũi này hả?" Khương Huy Dân ném tài liệu lên bàn trà, giống như vứt rác.
Chu Tiểu Vạn cũng tức giận: "Chúng ta dù sống chết ở đây cũng phải tra ra chân tướng. Triệu Ngọc Hoa là mẹ, vậy mà lại kéo chân chúng ta lại, con gái mình chết mà muốn cầm tiền, giải quyết qua loa sao?"
"Nếu đã thế, chúng ta muốn tìm chứng cứ từ những người cạnh Đàm Tuyết Thiến, trường học chắc chắn sẽ gây khó khăn. Vậy phải tra thế nào?" Thích Nguyệt đem hồ sơ bệnh án của Đàm Tuyết Thiến đặt lên bàn, sau đó lấy tài liệu từ túi mình ra: "Đây là thông tin của những người bên cạnh Đàm Tuyết Thiến, bao gồm bạn học, bạn cùng phòng và bạn bè thường xuyên tiếp xúc."
Bàng Lỗi ngồi trên bàn làm việc vẫn chưa lên tiếng, anh trầm tư, đột nhiên đưa mắt nhìn Tang Cẩn: "Đàm Tuyết Thiến tự sát, chuyện đó ảnh hưởng lớn thế nào tới đại học Thanh An?"
Mọi người đều nhìn về phía cô, chờ cô trả lời.
"Nếu Đàm Tuyết Thiến thật sự tự sát, nguyên nhân chắc chắn là đến từ áp lực của mẹ cô ấy. Trường học đang lo, chuyện này nếu truyền ra ngoài, những người không rõ sẽ đổ trách nhiệm về phía nhà trường, nói nhà trường giáo không quan tâm học sinh, như vậy về sau việc tuyển sinh của nhà trường sẽ gặp khó khăn."
"Vậy thì tốt." Bàng Lỗi đột nhiên đứng dậy, tới ghế sô pha nhìn nhìn, chỉ còn chỗ trống bên cạnh Tang Cẩn.
Anh do dự một lát, cuối cùng vẫn ngồi xuống, chỉ đạo hành động: "Cục trưởng, anh phụ trách làm việc với nhà trường, nói chúng ta sẽ cố gắng bảo mật, điều kiện là bọn họ không được can thiệp vào việc chúng ta điều tra, nếu có người vì chuyện này mà bị tạo áp lực, không chịu phối hợp, chúng ta sẽ đem sự thật công bố."
Tiếng của anh không lớn, nhưng lại có sức đe dọa vô hình. Cục trưởng đương nhiên gật đầu: "Chuyện này cứ để tôi lo."
"Tiểu Vạn, cậu tới chỗ Trình Dung lấy báo cáo giám định tử thi mới nhất. Thích Nguyệt, cô tập hợp lại thông tin quan hệ xã hội của Đàm Tuyết Thiến, những người đáng nghi, chúng