Vào đêm.
Màn đêm buồn tẻ, không khí dường như toát ra làn hơi lành lạnh, mặc dù lúc này không phải mùa đông.
Xe chạy băng băng trên đường lớn trống trải.
Từ đảo Thanh An trở về, dọc đường, không khí trong xe vô cùng yên tĩnh.
Tang Cẩn thật sự cảm thấy bất an.
Cô nghĩ không ra, vì sao tất cả video giám sát của khách sạn vẫn còn nguyên vẹn, chỉ trừ thời gian từ chiều 16h40 thứ tư tới 6h sáng thứ năm.
Nhân viên kỹ thuật kiểm tra và đưa ra kết luận rằng có người hack vào hệ thống, đem đoạn ghi hình lúc đó xóa hết. Mà đoạn thời gian này vừa đúng đoạn thời gian Đàm Tuyết Thiến và bạn bè dùng cơm.
Lúc nghe được tin này, cô thiếu chút nữa đã nổi giận. Vì sao nhiều chuyện như vậy lại đúng lúc bữa tối chứ?
"Ngày mai các anh nằm vùng ở đâu? Tôi muốn đi!" Tang Cẩn chịu hết nổi cái cách anh im lặng như vậy, anh ta không phải thích chọc tức người khác lắm sao? Vì sao hiện tại lại không mắng cô một trận hả?
Xe dừng trong bãi đỗ của khách sạn.
Bàng Lỗi kêu cô xuống xe trước, sau khi về phòng sẽ nói, với sự cố của video giám sát, nửa chữ cũng không hề đề cập.
Tang Cẩn không thể không phục anh, người đàn ông này quá bình tĩnh, gặp tình huống như vậy, người bình thường không phải sẽ nổi một trận lôi đình hay sao?
Hai người về phòng, bên trong đã có người ngồi đợi, nhưng chỉ có mình Chu Tiểu Vạn và Thích Nguyệt. Hai người đang thảo luận gì đó, thấy bọn họ vào mới dừng lại.
"Sao không thấy cục trưởng?" Bàng Lỗi ngồi xuống ghế sô pha kế cửa sổ, vừa hỏi vừa nhìn tài liệu trên bàn.
"Ông ấy gọi cho em, nói bên trường đại học trước mắt sẽ mắt nhắm mắt mở, nhưng còn bên người nhà vẫn chưa ổn định. Triệu Ngọc Hoa tìm thấy một bức di thư trong phòng của Đàm Tuyết Thiến." Thích Nguyệt lục tìm trong bao, sau đó lấy ra một phần tư liệu đưa cho Bàng Lỗi.
Tang Cẩn đứng giữa phòng, do dự không biết có nên về phòng mình không, nhưng cuối cùng, cô vẫn quyết định ngồi cùng bọn họ.
"Cô xem thử, đây có phải nét chữ của Đàm Tuyết Thiến không?" Bàng Lỗi đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô.
Tang Cẩn lập tức đi tới nhận lấy, sau đó ngồi xuống nghiêm túc đọc:
"Ba mẹ, con xin lỗi, là con vô dụng, con khiến ba mẹ thất vọng rồi. Chị vừa giỏi lại vừa xinh, còn con thì luôn làm ba mẹ mất mặt. Con hận bản thân vì sao lại vô dụng như vậy, học tập cũng không được, làm việc cũng không xong, ngay cả điều bản thân thật sự muốn làm chính con cũng không biết. Con là phế vật, mà phế vật thì sống trên thế gian này có ý nghĩa gì?
Đừng hỏi con nguyên nhân, cũng đừng cố đi tìm chân tướng. Là con quá mệt mỏi nên mới đưa ra quyết định này, ba mẹ đừng vì con mà cảm thấy áy náy.
Đây là lựa chọn của chính con, không trách ai được.
Nếu có kiếp sau, nếu kiếp sau con có thể giống chị làm ba mẹ tự hào, con sẽ vẫn tiếp tục làm con gái của ba mẹ.
Tạm biệt, ba mẹ. Về sau hãy để chị thay con báo hiếu với hai người.
Thiến Thiến.
Cùng ngày."
Tang Cẩn còn chưa đọc xong thì nước mắt đã chảy xuống, cô có thể cảm nhận giọng nói của Đàm Tuyết Thiến ở ngay bên tai, từng câu từng chữ nói ra đều vô cùng tuyệt vọng.
"Xem ra, đây là chữ của Đàm Tuyết Thiến." Chu Tiểu Vạn đưa khăn giấy cho cô.
Tang Cẩn lúc này mới nhận ra bản thân mình thất thố, vội nói: "Xin lỗi, tôi vào toilet một lát, mọi người nói chuyện tiếp đi." Còn chưa nói xong, cô đã đứng dậy, đi vào toilet.
Chỉ còn ba người ngồi lại phòng khách, Chu Tiểu Vạn và Thích Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhìn Bàng Lỗi.
Thích Nguyệt cười cười: "Sao một chút cảm giác em cũng không có vậy?"
"Vì thế mới nói cô lòng lang dạ sói." Chu Tiểu Vạn nói xong, cả người đứng dậy vọt qua bên cạnh.
Thích Nguyệt duỗi tay muốn đánh người, nhưng sau đó lập tức thu về: "Bây giờ là thời gian làm việc, phiền cậu nghiêm chỉnh một chút."
Bàng Lỗi cầm di thư của Đàm Tuyết Thiến đọc lại mấy lần, hiện tại có thể xác định nội dung bức di thư này không có dấu hiệu giả tạo, chỉ là vì sao nạn nhân lại lặp lại hai câu "Đừng hỏi nguyên nhân, cũng đừng có ý tìm hiểu chân tướng..." Cô ấy rốt cuộc đang che giấu cái gì?
Tang Cẩn đi ra, lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của anh: "Đúng là chữ của cô ấy, ngay cả cách nói chuyện cũng giống hệt." Cô lại ngồi xuống, cảm xúc lúc này cũng đã trở về bình thường.
"Nói như vậy, đây chính là tuyệt bút trước khi Đàm Tuyết Thiến lâm chung. Triệu Ngọc Hoa đưa cho chúng ta thứ này, rõ ràng là muốn chứng minh cái chết của Đàm Tuyết Thiến là tự sát. Đã như thế, chúng ta còn ở đây tiếp tục bận rộn nữa sao?" Thích Nguyệt có chút nhụt chí, buông bỏ tài liệu trong tay, dựa vào phía sau.
"Những chuyện vô nghĩa không cần nói lại. Tiểu Vạn, cậu cứ theo tư liệu hiện có tổng kết lại một lần." Nói xong, Bàng Lỗi vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm di thư, đôi mắt nhíu chặt.
Chu Tiểu Vạn đem tình hình của ký túc xá và đảo Thanh An, kết quả khám nghiệm tử thi mới nhất nói lại, đồng thời tổng kết những mối quan hệ xung quanh nạn nhân, đặc biệt là bằng chứng ngoại phạm của ba người bạn cùng phòng của Đàm Tuyến Thiến.
Tang Cẩn nghiêm túc nghe Chu Tiểu Vạn báo cáo, hầu hết tin tức cô đều nắm qua. Cô vừa nghe, vừa cầm cây bút vẽ vẽ. Chu Tiểu Vạn nói xong, cô cũng ngừng bút, tờ giấy trong tay đột nhiên bị ai đó giật lấy.
"Cô Tang, cô còn vẽ tranh sao? Cô vẽ gì thế?" Chu Tiểu Vạn tò mò cầm bức tranh của cô, bắt đầu đọc: "Nam, 20-40 tuổi, thích nhiếp ảnh, công việc có thể liên quan tới nhiếp ảnh, thời gian làm việc tự do. Cao từ 1m8 trở lên, có khuynh hướng chinh phục và khống chế tình dục mạnh mẽ, có sở thích biến thái, thích ngược đãi phụ nữ... Thuận tay trái, IQ cao, bình tĩnh, thuộc kẻ giết người có tổ chức, đặc biệt quan tâm tới xu hướng và quá trình điều tra của cảnh sát. Đây không phải lần đầu phạm tội, cũng không phải lần cuối..."
Giọng Chu Tiểu Vạn mỗi lúc một nhỏ, nói xong, cậu nhìn Tang Cẩn, lộ rõ kinh ngạc: