Một tay anh nắm lấy cằm nhấc đầu cô lên, cúi xuống cẩn thận nhìn vết thương trên cổ.
Tia nắng ban mai vừa hé lộ.
Trong khách sạn, Tang Cẩn vẫn còn ngủ rất sâu. Cô mơ hồ nghe tiếng có người nhấn chuông cửa, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu chính là, có phải vụ án của Đàm Tuyết Thiến đã phá hay không?
Cô xốc chăn lên, nhảy xuống giường, bằng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài mở cửa.
Bên ngoài vẫn là dáng người cao lớn quen thuộc, cả khuôn mặt, ánh mắt, cô đều cảm thấy không hề xa lạ. Thậm chí, ngay cả cái túi anh cầm cô cũng cảm thấy thân quen.
Nhưng tại sao quần áo trên người vẫn là của ngày hôm qua? Vì sao trên mặt lại không hề có một chút vui vẻ vậy?
Tang Cẩn thầm nghi ngờ, vội hỏi: "Kết quả thẩm vấn ba người bọn họ sao rồi?" Lời vừa ra khỏi miệng, cô mới nhận ra giọng mình khàn khàn. Cô liền cảm thấy thật kỳ lạ, tại sao lúc nói chuyện phải cố dùng sức như vậy?
"Tối qua ngủ không đóng cửa sổ sao? Có cần nói chuyện ngoài cửa vậy không?" Bàng Lỗi hỏi.
Bàng Lỗi vừa nói chuyện vừa chen vào cạnh cô, đi tới sô pha ngồi xuống, đặt bữa sáng lên bàn, lấy từng món bên trong bày ra. Anh làm việc vô cùng chuyên chú, không hề nhìn cô.
Cô chỉ mặc áo ngủ mỏng, lúc anh đi qua, thân thể hai người dường như đã có chút động chạm, anh rõ ràng có thể cảm nhận được da thịt mềm mại của cô. Cơ thể đột nhiên theo đó mà nóng ran.
Tang Cẩn vẫn đứng đó, nhìn anh một hồi. Lúc nghe người trên sô pha kêu cô đi đánh răng rửa mặt để ăn sáng, cô mới hoàn hồn, liền đóng cửa lại rồi về chạy về phòng, nhanh chóng vệ sinh cá nhân, thay đồ.
Cô trở về chỗ ngồi, định tiếp tục hỏi tình hình vụ án.
Bàng Lỗi ngẩng đầu nhìn cô: "Bị bệnh sao?" Lúc nãy nghe giọng cô khàn khàn, lúc cô ở trong phòng, anh cũng nghe mấy tiếng ho khan, tuy rằng thanh âm không lớn.
Tang Cẩn lắc đầu, tối qua trước khi ngủ cô đã đóng cửa sổ, trùm chăn lại kín, hơn nữa bình thường cũng rất ít khi bị cảm. Cô từ từ suy nghĩ, đột nhiên nhớ ra hôm qua trong nhà kho khách sạn bị Tiêu Vũ San siết cổ, có lẽ vì thế mà bị thương tới giọng nói. Cô không giải thích, sợ anh nghĩ nhiều.
Chồm người ra trước muốn lấy trứng gà trên bàn, cô không thể mỗi lần đều để anh lột cho cô, làm như cô thật sự là bạn gái anh.
Người vừa chồm ra trước, anh lại đột nhiên ngẩng đầu, tầm mắt dừng ngay cổ cô.
"Đừng cử động." Anh nhìn không rõ nên nhích lại gần, một tay vén mái tóc dài ra sau, đè vai cô xuống, một tay nắm lấy cằm nhấc đầu cô lên, cúi xuống cẩn thận nhìn vết thương trên cổ.
Trên cổ có một đoạn sẫm màu, nếu nhìn không kỹ căn bản không thể nhận ra.
Bàng Lỗi cả kinh: "Có phải Tiêu Vũ San làm không?"
Tang Cẩn đột nhiên cảm thấy cơ thể có chút khác lạ.
Anh ở gần cô như vậy, lúc nói chuyện, hơi thở dường như đều phả vào cổ cô. Tay anh còn đặt trên vai, to rộng mà có lực, cho dù đã cách một tầng quần áo nhưng cô vẫn cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay truyền tới.
Cằm cô, nơi bị anh nắm lấy cũng ấm áp lạ thường. Bàn tay thô ráp kia mang lại cho cô xúc cảm rõ ràng. Làn da hai người tiếp xúc như vậy, tuy rằng chỉ có vài chỗ nhưng cô lại thấy như có bàn ủi đang áp lên người.
Đây là lần đầu tiên Tang Cẩn bị một người đàn ông sờ nắm như vậy, cảm giác thật không tự nhiên. Cô đẩy tay anh ra, nhanh chóng duy trì khoảng cách.
Hành động của cô đột nhiên làm anh ý thức việc mình làm có chút lỗ mãng, liền vội vàng giải thích: "Tôi chỉ là muốn xem có phải vết thương không thôi. Rốt cuộc có phải do Tiêu Vũ San gây ra không?"
Tang Cẩn chỉ đành đem chuyện hôm qua kể lại đơn giản, quá trình Tiêu Vũ San dùng dây siết cổ mình, cô chỉ nói một câu.
"Cô ta dùng cái gì siết cổ cô?"
Tang Cẩn cẩn thận nhớ lại, hôm qua Tiêu Vũ San mặc váy, nhưng bên hông lại buộc một đai lưng màu đen.
"Hung khí gây án!"
"Tìm được rồi!"
Hai người đều cùng một lời, tuy rằng cách nói không giống nhau nhưng lại cùng chỉ một ý.
Bàng Lỗi lập tức lấy di động gọi cho Chu Tiểu Vạn, kêu cậu ta gỡ đai lưng trên người Tiêu Vũ San mang tới trung tâm giám định hung khí, khi có kết quả phải lập tức báo lại cho anh.
Trên thực tế, không cần giám định, bọn họ cũng chắc chắn hung khí lấy mạng Đàm Tuyết Thiến chính là đai lưng da trên người Tiêu Vũ San, hơn nữa, đây nhất định là đai lưng chất lượng tốt, mặt ngoài sẽ vô cùng trơn bóng.
Tang Cẩn không thể không phục khả năng quan sát của anh. Đương nhiên, do da cô mỏng hơn người bình thường, thậm chí có chút nhạy cảm, nên vết ngấn như vậy sẽ dễ dàng lộ ra. Làn da của Đàm Tuyết Thiến chắc hẳn không giống cô, vì thế vết ngấn trí mạng mới bị xem nhẹ hôm đó.
Bàng Lỗi kể lại tình hình thẩm án hôm qua một cách đơn giản.
"Chẳng lẽ Tiêu Vũ San không biết đai lưng trên người cô ta là hung khí gây án hay sao? Tại sao cô ta dám cột trên người, còn nữa, tối thư tư đó, đai lưng của cô ta sao có thể ở trong tay Tiêu Túc?"
"Cô quên Vu Hân nói gì rồi sao?" Bàng Lỗi nhắc nhở.
"..." Tang Cẩn nghẹn lại, nói không ra lời.
Từ lời khai của Vu Hân, bọn họ đại khái biết được Tiêu Vũ San và Lý Nguyên Lãng tới với nhau thế nào. Tình hình kinh tế trong nhà không tốt, Tiêu Vũ San phải vừa học vừa làm. Cô ta vừa cao lại vừa xinh đẹp, cho nên được nhận vào một công ty người mẫu. Tiêu Túc và Lý Nguyên Lãng đều thích nhiếp ảnh, cho nên bọn họ cùng làm trong công ty quản lý người mẫu. Bọn họ có lẽ đã quen nhau như vậy. Rất nhanh cô ta dọn khỏi ký túc xá. Vu Hân còn nói quan hệ của ba người bọn họ vô cùng rắc rối, cô ấy trước giờ vẫn không biết Tiêu Vũ San rốt cuộc là bạn gái của ai.
Tóm lại, Vu Hân cảm thấy bọn họ không hề bình thường. Khi còn học năm nhất, quan hệ giữa cô ấy và Tiêu Vũ San cũng không tệ, nhưng sau này vì cô ta