Có lẽ em sẽ không nhớ anh, như vậy cũng tốt. Mặc dù có chút khó khăn nhưng anh cũng sẽ cố gắng không nghĩ tới em nữa.
Nội lực không đủ thâm hậu, Tang Cẩn đương nhiên không thể cưỡng lại ánh mắt nóng rực của anh, cho nên vội vàng nhắm mắt.
Tay phải đặt trong chăn của cô đột nhiên nóng lên, là tay anh, năm ngón tay thon dài cầm bao trùm lên bàn tay cô.
Nhiệt độ đó từ lòng bàn tay truyền tới nơi sâu nhất trong trái tim cô. Cô muốn mở mắt, nhưng lại sợ phải đối diện với ánh mắt rực lửa của anh.
"Em sợ sao? Nếu sợ thì anh ra sô pha ngủ." Bên tai lại vang lên giọng nói quen thuộc, mát lạnh như nước, nháy mắt đã giúp cô cảm thấy thoải mái hơn.
"Em... Không sợ. Hiện tại người đang lo lắng hình như là anh, nếu anh còn dùng lực nữa, tay em sợ rằng sẽ gãy mất." Tang Cẩn mở mắt, không chút khách khí vạch trần bí mật của anh, nhịn không được mà muốn bật cười.
Tay anh vẫn luôn siết chặt, dường như là muốn áp chế một điều gì đó. Cô nói như vậy, sức lực trên tay anh quả nhiên giảm xuống.
"Chúng ta nói chuyện chút đi. Ngày mai em tới Hongkong, nhất định phải chú ý an toàn. Mỗi ngày anh sẽ gọi điện cho em, em phải biết tự chăm sóc bản thân mình. Không được nói chuyện với người lạ, đặc biệt là đàn ông. Không được xen vào việc của người khác, không được..."
Tang Cẩn nghe anh bày ra đủ loại việc không được làm, rốt cuộc cũng nhịn không được, bật cười ra tiếng, ánh mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh.
"Em cười cái gì? Anh đang nói chuyện quan trọng, em nghiêm túc chút đi." Tay Bàng Lỗi khẽ dùng lực.
Tang Cẩn đau tới thiếu chút đã rên ra tiếng, may là đúng lúc cắn môi lại. Sức lực của anh giảm xuống, cô mới dám giải thích: "Anh là đang nói chuyện phiếm với em sao? Vì sao em lại không cảm thấy giống một chút tán gẫu vậy nhỉ? Chờ anh nói xong ba điều kỷ luật tám điều cần chú ý, chắc em đã ngủ mất rồi."
Bàng Lỗi nhìn cô cười, trong lòng không khỏi tức giận, cô một chút cũng không thấy khó chịu hay sao?
Anh không thể không thừa nhận bản thân như đang chịu dày vò. Lý trí của anh, từng thời từng khắc phải đấu tranh với dục niệm trong lòng. Anh không dám tùy ý cử động, cả người buộc chặt tựa như có sợi dây vô hình trói lại. Mỗi lần anh nhìn cô, sợi dây này càng siết chặt, chặt tới mức anh khó mà hít thở. Nhưng anh lại nhịn không được mà muốn nhìn cô. Một khắc đó, anh hận không thể cởi sợi dây thừng này vứt lên chín tầng mây... Nhưng, hậu quả khẳng định không thể tưởng tượng nổi.
Anh chỉ đành tiếp tục dời sự chú ý, lại siết chặt tay cô: "Vậy em nói đi."
Tang Cẩn suy nghĩ một hồi mới bắt đầu nói về vấn đề cô đang lo lắng: "Bên phía lãnh đạo sao có thể bị anh thuyết phục vậy? Bọn họ chắc chắn sẽ không chấp nhận em. Hơn nữa, đây là cơ hội học tập rất tốt lại bị em chiếm lấy, trong cục cảnh sát lại có nhiều nhân tài như thế, Chu Tiểu Vạn, Thích Nguyệt, còn cả những người em không biết, bọn họ xứng đáng hơn rất nhiều. Là anh lấy việc công làm việc tư, hay vì muốn giúp em mà dùng quy tắc ngầm vậy?"
Bàng Lỗi lập tức phủ định: "Thứ nhất, việc em tới Hongkong học tập là do cục trưởng Khương đồng ý, ông ấy là người trọng nhân tài hơn anh, đương nhiên, ông ấy cũng phải trả giá một chút. Về phần lãnh đạo ở trên, thân phận của em lúc này là Tang Cẩn, bọn họ không ai biết được em là Đinh Đinh. Thứ hai, cơ hội học tập rất nhiều, cơ hội khác nhau sẽ dành cho những người khác nhau, Chu Tiểu Vạn và Thích Nguyệt lại không rành về việc này, bọn họ có thể phối hợp với anh truy bắt tội phạm, nhưng chắc chắn sẽ không có khả năng suy luận như em, càng không thể viết sườn tâm lý tội phạm. Thứ ba, cho dù em không phải bạn gái của anh, anh cũng sẽ cứu em khỏi cái hố lửa dân công cao cấp kia, mời em vào đội cảnh sát, anh tin chắc em sẽ không từ chối, cho nên không thể nói lấy việc công để làm việc tư. Còn về quy tắc ngầm, anh cũng không ngại làm với em, em muốn quy tắc ngầm thế nào?"
Tang Cẩn thấy người đàn ông gần ghé sát vào cô, khuôn mặt gần như đã chạm vào nhau.
Ánh đèn cam trên tường chiếu xuống khuôn mặt lạnh lùng kia, giờ phút này đặc biệt dịu dàng và ấm áp, đôi mắt thâm thúy mang theo ý cười nhộn nhạo.
Cô cảm giác được có cơn gió mát thổi vào tim cô, cô nhịn không được mà thì thầm: "Anh muốn làm gì, em không ý kiến." Lời này, hình như cô đã nói trong hoa viên lúc nãy.
Anh đột nhiên căng mắt nhìn cô, sau một lúc lâu mới hoàn hồn. Trong nháy mắt, cô cảm nhận được trên môi đột nhiên nóng lên.
Anh lại bắt đầu hôn cô, nhưng nụ hôn này chỉ nhanh chóng lướt qua. Anh di chuyển môi, hôn lên trán cô: "Chờ em quay về, anh sẽ cho em cơ hội. Ngủ ngon."
Nói xong, anh giúp cô kéo chăn lên, bàn tay nắm tay cô trước sau chưa từng buông bỏ.
Cô mở to hai mắt, sau đó cũng nhắm mắt lại. Đêm nay, cô ngủ thật sự rất ngon giấc. Anh ngủ thế nào, cô không biết, chỉ biết buổi sáng tỉnh dậy, bên cạnh đã không có ai, bên ngoài phòng khách hình như có người đi lại.
Tang Cẩn ngồi dậy xuống giường, ra ngoài phòng khách liền thấy người đàn ông đang ngồi trên sô pha đọc báo. Trên bàn đã bày sẵn bữa sáng.
"Hôm nay có lẽ em không có thời gian làm bữa sáng, anh cũng vậy. Em có thể ngủ thêm nửa tiếng, nếu ngủ không được thì đánh răng rửa mặt đi rồi ăn sáng. Sau đó anh sẽ đưa em ra sân bay."
"Anh lại về nhà sao?" Tang Cẩn đi tới nhìn người đàn ông đối diện.
Anh rõ ràng đã thay đổi quần áo, râu trên cằm cũng được cạo sạch, tóc tai chải chuốt nhìn rất có tinh thần. Chẳng lẽ anh đang định lên sóng truyền hình hay sao?
Bàng Lỗi không trả lời, chỉ nhìn cô, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, cô gái này là heo sao? Tối qua anh nằm cạnh cô nhưng cả đêm không thể ngủ được, vì sợ