Có phải tất cả đàn ông đều thích phụ nữ tóc dài hay không? Nếu cô để tóc dài, vận mệnh liệu có thể thay đổi sao?
Nửa năm thoáng cái đã trôi qua.
Cục cảnh sát Thanh An, mọi thứ đều diễn ra theo lẽ thường. Đa số mọi người đã không còn nhớ nửa năm trước đã từng xảy ra cuộc cãi nhau của cục trưởng Khương và đội trưởng Bàng.
Nhưng Thích Nguyệt lại nhớ rất rõ, bởi vì cô biết nguyên nhân bên trong là vì tình cảm của một người đàn ông dành cho một cô gái.
Cô đương nhiên cũng sẽ không quên, Tang Cẩn ban đầu giả mạo thân phận tiểu thuyết gia tới cục cảnh sát yêu cầu xin hồ sơ, tình hình bị người đó từ chối. Lúc đó, người kiên quyết phản đối chính là đội trưởng của bọn họ, nhưng lúc này, người một mực đồng ý cho cô vào đội, cũng là anh.
Cô hoàn toàn hiểu được, người đàn ông này, cả đời chỉ có thể là giấc mộng mà cô không thể với tới. Vì thế, do dự cả nửa năm, cô rốt cuộc đã đưa ra quyết định. Hít một hơi thật sâu, cô gõ cửa, nghe bên trong truyền tới tiếng "mời vào" liền đẩy cửa.
Cô không tới cạnh bàn làm việc mà trực tiếp đứng ngay cửa, nói nhanh ý định của mình. Như cô đoán trước, cục trưởng không nói gì cả, tất cả đều theo ý cô.
"Về sau có dự định gì chưa?" Cục trưởng Khương thân thiết hỏi thăm.
Thích Nguyệt cười cười: "Em cũng không có chí hướng to lớn gì cả, chỉ tìm công việc bình thường, sau đó tìm một người đàn ông mà gả đi thôi." Cô không đợi cục trưởng hỏi tiếp, chủ động kết thúc vấn đề, "Cục trưởng, em có việc cần phải đi trước, nếu có thời gian em sẽ về thăm mọi người."
Nói xong, cô đặt thư từ chức lên hộc tủ ngay cửa rồi vội vàng rời đi. Tới cầu thang, vừa lúc cô gặp Chu Tiểu Vạn từ phòng làm việc đi ra. Không đợi cậu lên tiếng, cô đã cướp lời: "Chu Tiểu Vạn, bây giờ tôi không có tâm trạng nói chuyện với cậu, có gì chờ tôi về rồi nói." Nói xong, cô đi xuống lầu dưới.
"Cô muốn đi đâu?" Chu Tiểu Vạn nhìn bóng lưng cô, gọi một tiếng.
"Tôi sẽ gọi cho cậu." Thích Nguyệt không trả lời câu hỏi của cậu, bởi vì nơi cô sắp tới khiến cô cảm thấy khó nói với mọi người.
Đứng trước cửa cảnh sát bắt một chiếc taxi, Thích Nguyệt nhìn lại nơi mình đã làm việc 5 năm, sau đó nhanh chóng lên xe, giục bác tài chạy.
Cô từng nghĩ, đây chính là lựa chọn của cô, cô chắc chắn sẽ đi tới cuối cùng. Nhưng hiện tại, cô đã không còn dũng khí để tiếp tục kiên trì. Nửa năm đã trôi qua, người đó cũng nên trở về, chỉ cần nghĩ tới sau này bọn họ sẽ là cộng sự, cô thật sự cảm thấy có chút khó khăn. Cô không thể tưởng tượng mỗi ngày sau này đều nhìn thấy cặp đôi đó, tâm trạng cô sẽ như thế nào.
Bác tài hỏi cô muốn đi đâu, hỏi mấy lần mới làm cô hoàn hồn. Trong đầu vô cùng mờ mịt, chính cô cũng không biết phải đi nơi nào. Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô liền nhanh chóng lấy ra nghe máy.
Điện thoại vừa kết nối, đầu bên kia liền truyền tới giọng nói của một bé trai: "Dì út, bà ngoại nói dì muốn tìm cho con một người dượng, việc này có phải thật không? Dì nhớ nói dượng mua cho con xe điện đồ chơi nha..." Đây là con trai của chị cô, năm nay 5 tuổi.
Bên kia điện thoại nhanh chóng đổi thành giọng của mẹ cô, nói cô lên du thuyền phải thể hiện thật tốt. Đây là cơ hội bà ấy khó lắm mới tìm được, kêu cô nhất định không được bỏ qua. Nếu năm nay cô thật sự không thể gả ra ngoài, về sau đừng hòng gọi bà là mẹ... Nghe vậy, nàng chỉ dạ dạ vâng vâng vài câu rồi ngắt máy.
Bác tài lại hỏi cô muốn đi đâu, thở dài bất đắc dĩ, cô nói ra hai chữ: "Nam trạm."
Thích Nguyệt nhớ tới thời gian 5 năm này, từ lúc cô chưa tốt nghiệp đã bắt đầu bị mẹ bắt đi coi mắt bao nhiêu lần, thật đau đầu. Tuy rằng, cô cũng hiểu nỗi khó xử của mẹ cô. Cha cô mất sớm, một mình mẹ cô nuôi hai chị em thật sự không dễ, bà ấy luôn hy vọng cô có thể giống chị mình, có một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng cô lại không chịu nghe lời, bởi vì trong lòng cô luôn khao khát có một tình yêu đích thực. Lúc trước cô còn kiên trì với lý do chờ kỳ tích xuất hiện, nhưng hiện tại cô đã chắc chắn, kỳ tích đó sẽ không xuất hiện với cô.
Trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt anh tuấn nhưng lạnh lùng quen thuộc, rất rõ ràng nhưng từ từ lại trở nên mơ hồ, tất cả mọi thứ quanh cô giống như dần trở thành ảo ảnh.
"Cô ơi, tới rồi." Bác tài đột nhiên cắt ngang suy nghĩ của cô.
Lúc này Thích Nguyệt mới nhận ra đã tới Nam trạm. Cô lấy bóp, trả tiền cho tài xế.
Bác tài vừa tìm tiền lẻ để thối vừa khuyên: "Cô gái, tôi không biết cô buồn chuyện gì. Cả đoạn đường này, cô cứ như cố kiềm nước mắt, thật sự rất thương tâm. Tôi không dám quấy rầy cô, nhưng lúc này không thể không khuyên, cuộc sống ngoại trừ sống chết, còn chuyện gì to tát hơn nữa? Cô còn trẻ, suy nghĩ hãy thoáng một chút, bảo trọng."
Thích Nguyệt nghe tới ấm lòng, nước mắt theo đó mà chảy xuống. Cô cảm ơn bác tài, sau đó vội vàng xuống xe, chạy tới phòng chờ, trực tiếp vào nhà vệ sinh. Cô không biết đã nén nước mắt bao lâu, có lẽ là từ lúc cha cô hy sinh. Lúc này, cô tránh trong toilet, khóc hết nước mắt. Khóc xong, cô đi rửa mặt, lúc ra ngoài cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Cô nhìn đồng hồ, cách giờ lên xe còn một tiếng nữa. Trời sinh tính cô hiếu động, ngồi yên một chỗ không được, vì thế cô bắt đầu đi dạo quanh nhà ga.
Vô tình, cô đi vào tiệm bán đồ chơi cho trẻ em. Cô nhớ ở nhà còn một cháu trai đòi được tặng quà, cho nên liền lựa một món, lúc trả tiền đã tới giờ lên xe. Cô nhanh chóng rời đi, kết quả đồ chơi trong tay rơi xuống đất, một bánh xe lăn ra bên ngoài. Bây giờ về đổi cũng không được, cô trực tiếp nhặt bánh xe lắp lại.
Cô lên xe, từ thành phố Thanh An tới Thâm Quyến. Cô ngủ một mạch tới trạm cuối.
Đến Thâm Quyến, vừa xuống xe liền thấy có người giơ bản trắng đề tên cô, cô không khỏi hoảng sợ. Thích Nguyệt chạy tới hỏi mới biết, anh ta là Hoàng Binh, là nhân viên của Duyên Lai tới đón hội viên VIP.
Lúc này Thích Nguyệt mới biết, mẹ cô đã bỏ ra 10.000 nhân dân tệ tiền hội phí, thì ra long trọng như vậy để tham gia du thuyền tình yêu. Cô không khỏi hoảng loạn, do dự không biết có nên đi cùng Hoàng Binh hay không. Đúng lúc mẹ cô gọi điện cho cô, nói rằng người đàn ông lần này là người Singapore, là lựa chọn tốt nhất để cô thoát khỏi Thanh An.
Cô nghe xong không khỏi sửng