"Anh yêu em, em nhất định phải tin việc này."
Quốc đảo Singapore quả nhiên là nơi sạch đẹp nhất thế giới.
Bầu trời trong suốt xanh thẳm, cây xanh phủ kín hai bên đường, không khí vô cùng khoáng đãng.
Tang Cẩn và Bàng Lỗi lại không có tâm trạng nhìn ngắm cảnh đẹp nơi đây. Bọn họ nhanh chóng tới nơi cần tới, tòa nhà tài chính Shenton Road.
Kết quả, tới nơi bọn họ mới phát hiện, cái người tên Sam kia căn bản không có ở đây. Tuy Tang Cẩn không quen thuộc Singapore, nhưng chỉ cần nhìn qua bản đồ cô cũng có ấn tượng với mấy chỗ ở này. Sam rõ ràng biết bọn họ sẽ tới, nhưng anh ta lại không muốn bị bọn họ tìm được.
Bàng Lỗi định trực tiếp gọi điện cho Sam, nhưng anh ta lại nhắn tin cho anh trước: Muốn biết cách đối phó Thích Nguyệt, thoát khỏi rắc rối của Duyên Lai thì tới gặp tôi.
Điều khiến cô không ngờ chính là, bọn họ rời Shenton Road chưa được mười phút thì có người gọi điện hẹn địa điểm gặp mặt.
Bọn họ liền tới sông Singapore, ngồi trên ghế đá chờ "mục tiêu" xuất hiện.
Không bao lâu sau, dọc bãi cỏ ven sông, một nơi cách bọn họ không xa xuất hiện một gia đình ba người hạnh phúc. Bàng Lỗi nói với cô, người đàn ông vóc dáng cao lớn kia chính là Sam.
Tang Cẩn hoàn toàn không ngờ đứa bé đang cầm bình sữa cùng người vợ xinh đẹp đang nói cười với anh ta lại cùng tới đây.
Ngồi đợi bọn họ thật lâu, người tên Sam kia vẫn không chủ động tới tìm hai người, có thể thấy được, anh ta vô cùng thông minh, biết bản thân không thể tiếp tục tránh né nên diễn vở kịch gia đình hạnh phúc, hy vọng dựa vào việc này mà dập tan suy nghĩ tiếp cận anh ta của bọn họ.
Cuối cùng, hai người liền giả bộ đang đi dạo quanh công viên, theo chân chào hỏi bọn họ. Bàng Lỗi nhân lúc vợ con Sam không để ý liền thì thầm với anh ta vào câu, sau đó còn lặng lẽ đưa thêm một tờ giấy.
"Anh nói với anh ta gì vậy? Anh ta sẽ đến sao?" Đợi bọn họ đi khỏi, Tang Cẩn mới quay đầu nhìn người đàn ông đang chăm chú nhìn một nơi khác.
Cô theo ánh mắt anh nhìn qua, xa xa là đài phun nước sư tử của Singapore, xung quanh mọi người đều vui vẻ chơi đùa, đa số đều là cha mẹ dẫn theo con cái.
Bàng Lỗi thu lại tầm mắt, nhìn cô, trả lời: "Sẽ."
"Vừa rồi anh nói với anh ta gì thế?" Cô không biết tại sao anh lại tự tin như vậy, tên Sam kia sẽ nghe theo sắp xếp của anh, tới gặp bọn họ sao?
Khóe miệng Bàng Lỗi cong lên, đôi mắt lộ rõ ý cười: "Em đoán em."
"..." Tang Cẩn nhìn anh, lắc đầu, trong lòng còn thầm lo lắng lỡ như tên Sam kia không tới thì làm sao? Bọn họ từ nơi khác tới đây, lần này anh không dùng thân phận cảnh sát, còn cô chẳng qua chỉ là cố vấn thực tập, nếu Sam từ chối gặp, bọn họ cũng chẳng làm được gì.
"Anh nói với hắn ta, hiện tại Thích Nguyệt đang bị nghi ngờ là hung thủ giết người, đồng nghiệp cảnh sát nhất định sẽ giúp cô ấy rửa sạch hiềm nghi. Bọn họ đã tới tìm chúng ta, rất nhanh cũng sẽ tới tìm hắn. Nếu hắn không muốn bị Duyên Lai kéo xuống nước thì phải tới tìm chúng ta." Bàng Lỗi giải thích kỹ càng.
"Có phải anh đã hoài nghi Sam không tới Hongkong theo hẹn là vì sớm biết Thích Nguyệt cũng ở trên du thuyền này, hơn nữa còn biết cô ấy là cảnh sát đúng không?" Tang Cẩn thấy anh luôn dùng danh nghĩa của Thích Nguyệt tới thuyết phục Sam thì không khỏi thắc mắc.
"Ừ, hắn ta tới rồi kìa." Bàng Lỗi dùng sức ôm chặt eo cô, nhắc nhở.
Tang Cẩn theo tầm mắt anh nhìn qua, một người đàn ông trẻ tuổi da vàng tóc đen đang đi về phía này. Tới gần, nhìn hình dáng cùng khuôn mặt kia, anh ta có nét giống người Ấn Độ.
"Hai người quen nữ cảnh sát tên Thích Nguyệt kia sao?" Sam vừa mở miệng liền trực tiếp đi vào vấn đề.
Bàng Lỗi vẫy tay ý bảo anh ta ngồi xuống cạnh anh, còn anh vẫn ôm eo cô, cùng cô ngồi xuống. Sam do dự một hồi, cuối cùng quyết định ngồi xuống ghế dài bên cạnh, duy trì khoảng cách với bọn họ.
"Anh cũng thấy đấy, vợ anh rất xinh, vợ tôi cũng vậy. Lập trường của chúng ta vô cùng giống nhau, mục đích cũng thế, đều hy vọng không có bất cứ liên quan gì tới Duyên Lai. Vì thế, chúng ta hiện tại là đồng minh."
Thời điểm nói chuyện, Bàng Lỗi vẫn luôn cúi đầu nhìn cô. Nếu Sam thích diễn kịch, vậy bọn họ càng phải diễn thật tới mức cảm động lòng người.
Tang Cẩn tuy biết anh đang dùng kế để lấy lòng tin của Sam, nhưng nghe lời anh nói cùng ánh mắt dịu dàng của anh, trái tim cô không thể khống chế mà trở nên mềm mại.
"Ý anh là, hai người cũng nhờ Duyên Lai mà quen biết sao?" Sam hỏi.
Tình cảm của hai người đối diện rõ ràng xuất phát từ trái tim chân thành, cho nên dù là diễn kịch, nhưng trong mắt của Sam, bọn họ thật sự rất yêu thương nhau.
"Quen biết thế nào không quan trọng. Bảo bối, em nói có đúng không? Cảm ơn em đã tha thứ cho anh, chấp nhận anh... Anh yêu em, việc này em nhất định phải tin tưởng." Bàng Lỗi đột nhiên xưng hô thân mật với cô, hơn nữa còn nói ra ba chữ ngọt ngào nhất!
Nội tâm Tang Cẩn vô cùng kích động, nhưng lý trí không ngừng nhắc nhở cô ý đồ của anh. Anh là đang uy hiếp Sam, nếu anh ta không muốn người vợ biết mình bị lừa dối thì bắt buộc phải hợp tác với bọn họ.
Cô trả lời anh: "Em vốn không muốn tha thứ, chuyện anh lừa em, đây là sự thật. Sai lầm này anh phải dùng thời gian rất dài để bù đắp, có lẽ là cả đời. Như vậy anh có làm được không?"
"Cả đời đủ sao? Duyên định tam sinh có thể em không biết, nhưng anh sẽ giống Tam Sinh Thạch kia mãi mãi chờ em." Giờ phút này, Bàng Lỗi đột nhiên cảm thấy thật may mắn, lúc trước khi mẹ đặt cho anh cái tên này, nói đá có mạng rất lớn nên dùng ba cục đá đặt làm tên anh, dùng một từ "Lỗi". Ban đầu anh còn phản đối quyết liệt, nhưng hiện giờ mới phát hiện, cái tên này thật giống với ý anh muốn biểu đạt.
Cô gái trước mặt đã cảm động đến nói không ra lời, đôi mắt trong suốt giờ đây đã có chút ươn ướt.
Trải qua một hồi diễn xuất xuất sắc như vậy, người đàn ông bên cạnh rốt cuộc cũng buông bỏ phòng bị, thở dài một hơi: "Thật hâm mộ anh. Tôi và vợ mình tuy rằng quen biết thông qua Duyên Lai, nhưng cho tới hiện tại cô ấy vẫn không biết ý đồ ban đầu của tôi là muốn lừa gạt cô ấy. Tôi không có dũng khí nói thẳng vì sợ cô ấy sẽ không tha thứ cho tôi. Bọn họ đã hứa, chuyến du thuyền kỳ này sẽ là lần cuối, về sau tôi không cần phối hợp với bọn họ nữa. Nào ngờ cuối cùng lại nháo ra một mạng người."
Sam có lẽ đã tin thân phận của bọn họ, hơn nữa cũng mong đạt được viện trợ từ hai người, cho nên bắt đầu kể lại quá trình anh ta hợp tác với Duyên Lai để lừa gạt những cô gái trẻ.
Điều kiện của Sam vốn không tệ, bề ngoài điển trai, nhiều tiền, làm cho một công ty xuất nhập khẩu, suốt ngày chạy đi chạy lại khắp nơi trên thế giới, cho nên căn bản không có thời gian để yêu đương. Tới 35 tuổi, anh ta bắt đầu có suy nghĩ lập gia đình, vì thế mới đăng ký làm hội viên VIP của Duyên Lai. Có lẽ là vì chất lượng nam hội viên này