Làm quen cái gì còn cần anh nói nữa sao? Chẳng lẽ cô không biết thân thể anh vì cô nên mới có thay đổi như vậy?
Màn đêm đã xuống, ngoài cửa sổ là bầu trời tối đen như mực, mặt trăng đã dần lên cao.
Không khí im lặng trong phòng cuối cùng cũng bị phá vỡ, Bàng Lỗi nói chuyện: "Việc này cô quả thật có lỗi, hơn nữa còn mắc sai lầm quá lớn. Là một cảnh sát, cô lại bị cảm xúc chi phối làm mất sự cảnh giác cần thiết, không chỉ vậy còn bị người ta bỏ thuốc, mê man lâu như vậy. Nhưng..." Anh dừng lại, đem sự chú ý của mọi người nâng cao.
"Đây là một vụ giết người có tính toán trước, hung thủ không phải nhất thời nảy sinh lòng tham. Sự xuất hiện của cô là chuyện ngoài ý muốn của hắn. Vì sự xuất hiện ngoài ý muốn này, toàn bộ kế hoạch của hắn ta bị gián đoạn, đây có thể coi là công của cô. Ưu điểm khuyết điểm bù nhau, việc này coi như xong. Còn về sau phải làm thế nào, tự cô xem xét xử lý đi."
Tất cả mọi người đều nhìn anh, chờ anh tiếp tục giải thích, nhưng cuối cùng anh chỉ bỏ lại hai chữ "Tan họp", sau đó liền đứng dậy, rời khỏi phòng. Chu Tiểu Vạn cũng lập tức đứng dậy, đi theo anh.
Thích Nguyệt nhìn ra cửa, mãi tới khi không thấy bóng lưng của bọn họ mới hoàn hồn. Cô quay đầu nhìn Tang Cẩn, hỏi: "Anh ấy không phải đang an ủi tôi đấy chứ?" Cô thật sự không rõ, từ đâu anh ấy có thể chắc chắn đây là vụ án có tính toán trước?
Tang Cẩn cũng mơ hồ, trong đầu không tìm ra được vấn đề có thể liên kết tới việc đó. Cô đương nhiên không thể nhìn rõ mọi thứ, toàn diện giống anh. Anh nói ra lời này, có lẽ là đang gợi ý cho cô. Cô cười với Thích Nguyệt: "Cô cảm thấy anh ấy biết an ủi người khác sao? Không phải vừa rồi anh ấy còn phê bình cô à?"
Thích Nguyệt lắc đầu: "Đây không phải phê bình. Lúc mới vào đội, tôi đặc biệt sợ anh ấy, anh ấy rất hung, tôi gần như mỗi ngày đều bị mắng. Nhưng thời điểm đó, đa phần là vì tôi sơ ý làm sai. Lần này, quả thật là tôi thiếu cảnh giác, tôi ở trên du thuyền ngủ suốt ngày, nhưng lại không nhận ra mình bị bọn họ bỏ thuốc."
Thích Nguyệt cùng cô trò chuyện về đội cảnh sát của bọn họ. Cô thật không ngờ, hai người bọn họ trò chuyện cứ như bạn bè thân thiết. Mãi tới khi Thích Nguyệt ngáp một cái, cô mới nhận ra, trời đã khuya rồi.
Tang Cẩn kêu cô ấy đi tắm rồi ngủ trước, còn mình dời tài liệu trên bàn trà tới bàn làm việc, mở laptop ra, tiếp tục nghiên cứu vụ án. Cô chắc chắn bản thân đã bỏ qua chi tiết nào đó, bằng không, không có đạo lý cô không tìm ra nhân vật thần bí phía sau. Cô cũng vô cùng hiếu kỳ, Bàng Lỗi rốt cuộc nhìn thấy cái gì mà xác định đây là vụ án có tính toán từ trước chứ? Động cơ gây án của hung thủ là gì?
Cô vẫn cúi đầu, chuyên chú tìm đọc tài liệu.
Thích Nguyệt tắm rửa xong, trở lại giường, vừa nhắm mắt thì phát hiện đèn bên ngoài còn sáng. Cô nâng tay nhìn đồng hồ. Cô ngồi dậy, muốn gọi Tang Cẩn sớm nghỉ ngơi, nhưng lời vừa tới miệng lại nuốt vào họng.
Cô ra ngoài nhìn cô gái đang ngồi làm việc, trong đầu lại hiện lên một hình ảnh tương tự, một chiếc đèn, một bàn làm việc, một con người làm việc. Cô bỗng dưng nhận ra, hình ảnh trong đầu cùng hình ảnh trước mắt giống nhau thế nào. Nhưng, người trước mắt là một cô gái, còn con người trong suy nghĩ của cô lại là một người đàn ông.
Thích Nguyệt vẫn chưa thể quên được cảm giác lần đầu tiên thấy bóng dáng đó. Có lẽ lúc ấy, cô đúng là cảm động với sự nghiêm túc với công việc của anh, nhưng cũng có lẽ, bóng dáng kia khiến cô cảm thấy cô đơn, trái tim cô cứ như vậy mà bị anh đi vào. Bắt đầu từ giờ khắc đó, cô thật hy vọng có một ngày được ngồi cạnh anh, để anh không cần cô độc một mình như vậy nữa.
Lúc này nghĩ lại, những mong muốn của cô dường như chưa nói cho anh. Cái gọi là đơn phương kỳ thật là một loại tình cảm ích kỷ, bản thân chỉ lo cho cảm giác của mình mà không chú ý tới đối phương, thậm chí còn không quan tâm đối phương có đáp lại hay không.
Cô nhớ Chu Tiểu Vạn từng nói, tình yêu phải làm cho hai bên cảm thấy vui vẻ, linh hồn của cả hai vì tình yêu mà hợp lại làm một, bọn họ cùng nhau chống lại sự cô độc, đau khổ, cùng nhau cảm nhận hạnh phúc.
Hiện tại Thích Nguyệt không thể không thừa nhận, cô gái trước mặt cùng bóng dáng trong đầu kia cứ như hai nửa linh hồn vốn thuộc về nhau. Đột nhiên nhận ra điểm này, trái tim cô dường như vô cùng nhẹ nhõm, giống như hoàn toàn gỡ được khúc mắc của mình.
Thích Nguyệt thay đồ, nhẹ chân rời khỏi, qua phòng của Chu Tiểu Vạn, ấn chuông cửa. Người mở cửa là Chu Tiểu Vạn, thấy cô, cậu thật bất ngờ.
Thích Nguyệt nhìn cậu, cười hỏi: "Boss đâu? Tang Cẩn nói có vấn đề muốn hỏi anh ấy, vừa lúc tôi cũng có chuyện thương lượng với cậu."
Chu Tiểu Vạn vừa nhìn liền biết cô đang nói dối, nhưng đương nhiên, lần này cậu ta không phá cô, kêu cô vào phòng.
Thích Nguyệt vừa vào liền thấy một bóng dáng quen thuộc, tựa như rất giống suy nghĩ của cô. Cô hoàn hồn, mới nói chuyện.
Bàng Lỗi lập tức đứng dậy: "Tôi qua đó ngay, hai người cứ nói chuyện đi." Anh cầm theo tài liệu, sau đó nhận thẻ phòng từ tay Thích Nguyệt, nhanh chóng ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng, anh liền chạy như bay, trong lòng vô cùng kích động, một mặt lại tự an ủi mình, bọn họ là đang tra án. Đến trước cửa phòng, anh điều chỉnh cảm xúc của mình, sau đó mới quẹt thẻ, đẩy cửa đi vào.
Tại bàn làm việc ngay cửa sổ, Bàng Lỗi thấy một cô gái yên tĩnh ngồi tra tài liệu, so với tưởng tượng trong đầu hoàn toàn khác biệt. Anh tưởng, cửa vừa mở ra, anh sẽ nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, nụ cười quen thuộc, cái ôm quen thuộc, thậm chí là nụ hôn quen thuộc...
Anh nhẹ chân vào phòng, ánh mắt đảo qua chăn đệm vẫn chỉnh tề trên giường. Nghĩ nghĩ, anh tới đầu giường, trực tiếp nằm lên. Kỳ thật anh có chút buồn ngủ, từ hôm chủ nhật tới Hongkong đến lúc này, anh chưa từng chợp mắt, nhưng lần này không phải là vì công việc, nguyên nhân là vì