Trong một góc cabin, bọn họ hôn nhau vô cùng nồng nhiệt.
Bầu không khí trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Tang Cẩn thật sự không quen với tình hình như vậy, cô quyết định dùng thời gian ngắn nhất giải thích cho xong, kết thúc vụ án. Lấy gọt bút chì và vụn bút chì ra, cô bắt đầu giải thích: "Tưởng Phỉ Phỉ thích dùng bút chì viết vẽ gì đó lên giấy ăn, đây là thói quen của cô ấy, Thích Nguyệt biết, có lẽ cô Lâm đây cũng biết. Công việc bình thường của Tưởng Phỉ Phỉ đòi hỏi cô ấy phải thường xuyên dùng bút chì, vì thế, cho dù là văn phòng hay ở nhà, cô ấy đều sẽ có đủ loại bút chì lớn bé. Một người có thói quen như thế, vì sao trong phòng trên du thuyền cô ấy từng ở lại không có tới một cây bút chì? Cây bút cô ấy dùng để viết trên boong tàu đi đâu rồi?"
Tang Cẩn giải thích như thế, có người hình như đã hiểu, nhưng vẫn có người vẫn nghĩ không ra, chờ cô tiếp tục.
Cô một tay cầm ruột bút chì, tay còn lại cầm tuốc nơ vít: "Tưởng Phỉ Phỉ không dùng tuốc nơ vít để phá máy tính như cô Phác từng nói, cô ấy dùng nó để tháo lưỡi dao trong gọt bút chì. Tôi đã cẩn thận làm thử, mọi người chắc cũng có ấn tượng, dùng gọt bút chì gọt sẽ rất dễ làm ruột bút bị gãy. Cho nên, cô ấy mới dùng tuốc nơ vít để lấy dao gọt bút chì ra, như vậy cô ấy có thể khống chế lực của mình, ruột bút cũng sẽ không còn gãy nữa. Hôm thứ sáu, Tưởng Phỉ Phỉ lấy dao gọt bút chì ra gọt bút xong còn chưa kịp trả về. Cuối cùng, lưỡi dao cô ấy định hủy lại trở thành công cụ để Bào Khải Nham cắt vỡ yết hầu để cô ấy câm miệng. Nhưng lưỡi dao quá nhỏ, không có khả năng làm cô ấy lập tức mất mạng, mà người đứng ngoài phòng lại là cảnh sát, dưới tình thế cấp bách, Bào Khải Nham liền dùng lưỡi dao đâm vào bụng trái của Tưởng Phỉ Phỉ, hơn nữa không chỉ một lần."
Đúng lúc này Bào Khải Nham tỉnh dậy, nghe Tang Cẩn nói thế, hắn ta không hề có bất cứ phản ứng nào cả, chỉ yên lặng nhìn cô, ánh mắt ngây dại.
Tang Cẩn nhìn hắn, sau đó tiếp tục nhìn về phía Lâm Tê: "Bào Khải Nham giết người xong liền trốn vào phòng Phác Sư Sư. Phác Sư Sư hận Tưởng Phỉ Phỉ, cho dù cô ấy đã chết, chị ta cũng phải qua cắt mặt xả hận. Cô ấy không dùng tay cào mặt Tưởng Phỉ Phỉ mà dùng chính lưỡi dao đó. Quá trình này, Lâm Tê cô chắc chắn là có ấn tượng. Có lẽ cô nghĩ chị mình giết người, muốn giúp chị ta thoát tội, cho nên, sau khi chị ta rời đi, cô lập tức lẻn vào phòng bố trí hiện trường, làm giả chứng cứ Thích Nguyệt hành hung giết người. Tuốc nơ vít có vết máu của Thích Nguyệt, cũng có vân tay của cô ấy. Lưỡi dao kia bị cô mang về, đem cây bút chì gọt thành từng mảnh nhỏ ném vào bồn cầu. Cô rất cẩn thận, tuốc nơ vít không có vân tay của cô, toàn bộ căn phòng cũng không để lại dấu vết của cô. Cô cho rằng hung khí biến mất sẽ không còn chuyện gì, nhưng chính cô đã bỏ qua hai chi tiết, thứ nhất trong người Tưởng Phỉ Phỉ có vụn bút chì, thứ hai vụn bút chì trong bồn cầu phòng cô còn chưa trôi xuống hết."
Tang Cẩn giải thích như vậy làm tất cả mọi người đều ngộ ra. Lâm Tê vẫn bình tĩnh như trước, biểu cảm vô cùng thong dong, cười hỏi: "Cô Tang quả thật thông minh. Nếu bút chì đã biết mất, mấy người lấy gì để chứng minh tất cả việc này đây?"
"Đồ vật đã tồn tại sao có khả năng biến mất?" Bàng Lỗi cuối cùng cũng mở miệng, anh đứng thẳng người, đi tới bên cạnh Tang Cẩn, "Pháp y đã tìm được vụn chì màu đen trong người nạn nhân." Anh nói xong, Tang Cẩn liền lấy ra báo cáo kiểm tra tử thi mới nhất.
Cả người Lâm Tê lảo đảo mấy cái, thiếu chút đã ngã xuống, may là Phác Sư Sư duỗi tay đỡ cô ta kịp.
Tang Cẩn đưa bản báo cáo cho Du Chí Long, tiếp tục: "Ruột bút chì được tạo thành từ than chì và đất sét, trong đó thành phần chính là than chì. Cô Lâm rất thông minh, hẳn là biết than chì có ánh kim, do nguyên tố Pb tạo thành, kết cấu vô cùng ổn định, dịch tiết của con người không thể xử lý được nó. Cho dù là bị nuốt vào người, dùng axit trong dạ dày thì cho dù có qua chục năm than cũng không bị phân hủy."
Tang Cẩn vừa dứt lời, Bàng Lỗi liền hỏi: "Sự thông minh của cô Lâm có phải đã dùng sai chỗ rồi không?" Do dự một hồi, anh cuối cùng vẫn đem suy nghĩ của mình nói ra, "Tôi cho cô một kiến nghị, sau này đừng bị mấy câu đùa giỡn của đàn ông lừa bịp nữa.
"Đây là ý gì? Lâm Tê, lời anh ta nói là có ý gì?" Trước sau Phác Sư Sư đều không để ý, duy chỉ câu này chị ta lại nghe vô cùng rõ ràng.
"Chị, không phải như chị nghĩ đâu, chị nghe em giải thích..."
Bọn họ giải thích gì Tang Cẩn vốn không có tâm trạng để nghe, cô giao tất cả đồ vật cho Du Chí Long, từng này chứng cứ cũng đủ để giúp vụ án kết thúc thuận lợi. Cô kéo tay người đàn ông nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Du Chí Long đuổi theo, nói muốn mời bọn họ ăn cơm.
Tang Cẩn lắc đầu, cười: "Không cần đâu, cảnh sát Du, nếu anh có rảnh thì về trường, nghiêm túc hoàn thành khóa học đi."
Cô vừa nói xong, Bàng Lỗi liền bổ sung một câu: "Có lẽ cảnh sát Du không biết, Bào Khải Nham sớm đã theo dõi anh, về sau phải cẩn thận một chút."
Du Chí Long nhìn bọn họ, vô cùng ngạc nhiên. Đúng lúc này, Bàng Lỗi đã kéo tay cô gái rời đi, không chờ anh ta truy hỏi.
"Tiếp theo chúng ta đi đâu?" Tang Cẩn quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, "Em muốn về trường cảm ơn giáo sư Grosson, chi tiết bút chì quan trọng này là ông ấy để lại cho em."
Chính vì chi tiết nhỏ này, Tang Cẩn mới nhớ tới vụ án của Đàm Tuyết Thiến, thời điểm lấy vật chứng trong khách sạn ở đảo Thanh An, vì chạy trốn, cô đã dùng bút chì đâm Tiêu Vũ San bị thương. Đoạn suy nghĩ tắc nghẽn cuối cùng cũng nói lại, cô có thể tìm được hung khí đã biến mất.
Đương nhiên, khi cô miêu tả miệng vết thương cho Bàng Lỗi nghe, anh cũng nhắc nhở cô, nói trong miệng vết thương có vụn gỗ, lúc đó cô lại không có phản ứng.
"Ông ấy về Mỹ rồi." Bàng Lỗi cúi đầu nhìn cô.
"Không phải giáo sư Grosson nói sẽ chờ em cùng về Mỹ sao? Tốc độ phá án lần này em là nhanh nhất... Âu Dương Húc kia không tính, anh ta xuất quỷ nhập thần như vậy, rõ ràng không phải đồng loại của chúng ta." Tang Cẩn nhìn khóe miệng người đàn ông cong lên, không cần hỏi cũng biết, nhất định là anh đã nói gì đó với giáo sư Grosson, kêu ông ấy đi trước, đừng chờ cô.
Bàng Lỗi một tay ôm lấy vai cô, nghiêng đầu hôn lên môi cô một cái: "Ngoan, lần sau chúng ta tới tới Mỹ thăm Bàng Hâm, đồng thời đi cảm ơn ông