Chỉ có anh mới hiểu được ý hắn muốn biểu đạt. Hắn đang tuyên chiến với anh!
Máy bay cuối cùng cũng đáp xuống sân bay thành phố Thanh An.
Tang Cẩn vừa ra khỏi sân bay liền cảm thấy bầu không khí có chút căng thẳng, giống như tầng mây bao phủ bên trên có đuổi thế nào cũng không đi được.
Bàng Lỗi kéo hành lý đi theo sau cô. Dọc đường hai người không ai lên tiếng, dường như đều đang lảng tránh nhắc tới chủ đề nhạy cảm.
Chuyến đi tới New Jersey lần này, bọn họ không theo kế hoạch ban đầu ở lại một tuần, chỉ mới ba ngày đã bay về nước. Hầu hết thời gian người nhà họ Bàng đều khách sáo với cô, ngoại trừ ngày đầu tiên Trâu Nhã Mai mượn cơ hội đi mua đồ ăn tán gẫu với cô. Cô và Bàng Lỗi đương nhiên không có cơ hội ở riêng với nhau, anh hoặc là ở cùng Bàng Hâm, hoặc là chơi cờ với ba mẹ mình, còn cô và Bàng Hâm đứng bên cạnh nhìn.
Tang Cẩn có chút không thích sự khách sáo thận trọng này của bọn họ, cô cũng có thể cảm nhận được Trâu Nhã Mai không đồng ý mối quan hệ của cô và Bàng Lỗi, tuy rằng ngoài miệng bà không nói thẳng. Mỗi lần nói chuyện bà ấy vô tình chạm tới đề tài này, Bàng Thanh Thành đều cố gắng thay đổi bầu không khí căng thẳng.
Đến ngày thứ ba, Chu Tiểu Vạn gọi điện tới, đúng lúc cho bọn họ cái cớ để về nước. Lúc này, Chu Tiểu Vạn đã đứng bên cạnh một chiếc xe việt dã chờ bọn họ. Thấy hai người đi ra, cậu lập tức chạy tới, giúp anh kéo hành lý.
"Chị Tang Cẩn, cha mẹ chồng gặp con dâu xinh đẹp thế này cảm thấy thế nào?" Chu Tiểu Vạn phụ kéo va li, vừa đi vừa cười hỏi cô.
Tang Cẩn cười cười: "Cảm ơn cậu, đương nhiên là tốt hơn những cuộc gặp bình thường."
Chu Tiểu Vạn lập tức nở nụ cười thật lớn, Bàng Lỗi ở bên cạnh lại không nói gì, gương mặt vẫn nghiêm túc không thay đổi. Hai người đàn ông bỏ va li vào cốp sau, Chu Tiểu Vạn nói muốn mở cửa xe giúp Bàng Lỗi, anh liền trực tiếp từ chối: "Không cần, tôi tự mở, cậu đem tình hình kể lại cụ thể xem."
Anh vừa nói vừa tới cạnh cô, kéo cô tới cạnh xe, mở cửa, kêu cô lên ngồi ghế phụ lái. Chính anh cũng nhanh chóng trở về vị trí lái xe.
Chu Tiểu Vạn lên dãy ghế sau, hai tay vòng lên hai ghế phía trước, đầu chen vào giữa: "Chị Tang Cẩn, đãi ngộ của chị là cao nhất đó, trước giờ chưa có cô gái nào ngồi bên ghế phụ lái của Boss bọn em đâu. À không đúng..." Cậu lập tức sửa miệng, "Ngoại trừ chị Bàng Miểu, còn cả dì Trâu."
Tang Cẩn cười cười, lập tức đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh. Anh không quay đầu nhìn cô, chỉ duỗi tay đẩy Chu Tiểu Vạn ra sau: "Bớt nói nhảm, vào chuyện chính đi." Nói xong, anh khởi động xe, hai tay nhanh chóng đảo quanh tay lái.
Cô thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước. Chu Tiểu Vạn liền bắt đầu kể về chuyện kỳ lạ xảy ra trong cục cảnh sát gần đây.
Laptop cá nhân của Chu Tiểu Vạn và Khương Duy Dân đột nhiên xuất hiện một văn kiện mới tên "Gió xoáy vì chính nghĩa mà tới". Văn kiện này chỉ có một tấm hình tên "Một trong những trò chơi công lý." Chu Tiểu Vạn vừa nói vừa mở laptop đưa cho hai người xem.
Tang Cẩn nhận lấy laptop, nhìn bàn cờ trên màn hình, hai mắt cô căng lớn: "Bố cục của nó giống hệt bàn cờ chúng ta thấy ở ngục giam."
Bàng Lỗi đưa mắt nhìn màn hình laptop, sau đó nhanh chóng thu hồi, tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Chu Tiểu Vạn truy hỏi cô thấy ván cờ này khi nào, cô liền đem chuyện bọn họ tới ngục giam ở thị trấn cổ Blackpool kể lại một lần.
Trong đầu Tang Cẩn lại xuất hiện một đống nghi vấn, người hack vào máy tính cá nhân của Chu Tiểu Vạn và Khương Duy Dân, đem tấm hình gửi cho bọn họ, cùng người bày ra thế cờ ở ngục giam có phải là một hay không? Hắn ta vì sao phải làm như vậy?
Cô và Chu Tiểu Vạn đưa ra hàng loạt phỏng đoán, Bàng Lỗi vẫn không chen vào. Chiếc xe đột nhiên dừng lại ven đường, anh lên tiếng: "Tiểu Vạn, cậu lập tức nói với cục trưởng gia tăng an ninh trong cục cảnh sát. Cậu tự về trước đi, hôm nay chúng tôi hơi mệt, phải về nhà nghỉ ngơi, không có việc gì gấp thì chờ ngày mai về cục rồi nói."
Chu Tiểu Vạn đưa mắt nhìn Tang Cẩn, lặng lẽ hỏi cô Boss của bọn họ hôm nay bị sao vậy? Tang Cẩn lắc đầu, tỏ vẻ không biết. Cậu cũng không tiếp tục truy hỏi, duỗi tay cầm laptop, xuống xe.
Chiếc xe nhanh chóng lên đường, không bao lâu đã dừng trước cửa biệt thự của bọn họ. Hai người đều tự xuống xe, vào nhà.
Bàng Lỗi kéo va li tới bên sô pha, trực tiếp ngồi xuống, ngửa đầu tựa vào phía sau, hai tay giang rộng, hai mắt nhắm nghiền, thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi.
Tang Cẩn đi qua, ngồi xuống cạnh anh: "Mệt lắm sao? Chúng ta đi nghỉ thôi."
Anh mở to mắt, quay đầu nhìn cô: "Em chắc chắn mệt hơn anh rồi." Anh duỗi tay nắm lấy bả vai cô, để cô dựa vào người anh, "Cảm ơn em."
Ba chữ này Bàng Lỗi đã đè nén mấy ngày nay, cuối cùng cũng có thể trực tiếp nói với cô. Chuyện của Thích Nguyệt, cô chưa từng chủ động truy hỏi anh, càng chưa từng cãi vã một lời. Lần này mẹ anh gây khó dễ với cô, cô cũng không oán hận anh cái gì, ngược lại còn trách anh không chơi cờ với bà ấy, trách anh để mẹ mình buồn lòng.
Tấm lòng lương thiện của cô càng làm anh thêm kiên định, cô gái này chắc chắn là người phụ nữ mà cả đời này anh không thể thiếu.
Tang Cẩn ngẩng đầu, cười cười, bắt chước một câu mà anh từng nói: "Anh muốn cảm ơn em sao? Vậy dùng hành động thực tế chứng minh đi."
Bàng Lỗi nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, khóe miệng khẽ động. Anh cúi người hôn lên môi cô, hai mắt nhắm lại. Cô cũng nhắm mắt, cảm nhận sự ấm áp từ anh.
Nụ hôn nhẹ nhàng rất nhanh trở nên kích động.
Môi của cô mềm mại như vậy, anh nhịn không được mà liếm thêm một chút, một chút... Từ đó, lưỡi anh xâm nhập vào trong miệng cô, trước sau đều dành lấy sự ngọt ngào của cô. Hai tay từ bả vai di chuyển lên sau đầu rồi ấn cô dựa vào người thật chặt, có như vậy anh mới có thể chiếm lấy nụ hôn của cô hoàn toàn.
Cô bị nụ hôn của anh vây chặt, bất giác đưa tay ôm lấy cổ anh, nhiệt liệt đáp trả.
Nụ hôn này dường như biến không khí lạnh lẽo trong phòng khách trở nên nóng bỏng.
Kiểu chơi đùa thế này bọn họ đã trăm lần làm qua. Huống hồ, hai người đã có thói quen hôn nhau tùy lúc như vậy, lại bỗng dưng bị gián đoạn nhiều ngày như thế. Giờ khắc này, cả hai đều muốn đem những thiếu sót trong mấy ngày hôm nay bổ sung đầy đủ, tựa hồ đã quên hết mệt nhọc trên đường về nhà.
Thân thể Tang Cẩn đột nhiên bị anh đè xuống sô pha, một tay anh bắt đầu dao động trên người của cô.
Cô rốt cuộc cũng ý thức được bản thân không thể bắt chước anh nói như vậy, anh có thể dùng nụ hôn để cảm ơn cô, nhưng dùng hành động này...
Điều làm cô không ngờ chính là anh cuối cùng đã dừng lại, ngồi thẳng người dậy, vùi đầu vào vai cô: "Còn chưa kịp mua đồ, hôm nay cũng không phải kỳ an toàn của em, chúng ta hiện tại lại không thể sinh cục cưng, thôi thì đừng làm." Trong giọng anh lộ rõ một tia nuối tiếc.
Trong lòng Tang Cẩn vừa tức nhưng lại vừa thích, anh không giải thích cô cũng có thể hiểu được điều này, vì cái gì anh còn nói thẳng ra như thế?
Anh bình ổn lại cảm xúc, lần nữa nằm xuống bên cạnh cô, hai người vẫn theo thói quen điều chỉnh tư thế ngủ thoải mái nhất. Tuy rằng sô pha không rộng rãi như trên giường, nhưng trước mắt bọn họ đều động như không động.
"Bàn cờ đó rốt cuộc là sao vậy?" Cô cuối cùng cũng nhịn không được mà hỏi anh. Thời điểm ở nhà họ Bàng, cô không dám hỏi bởi vì lo người nhà anh nghe được, làm lộ bí mật anh là cảnh sát.
Thời điểm Trâu Nhã Mai hỏi cô làm gì, cô cũng không dám nói thẳng bản thân là nhà tâm lý học tội phạm, cô chỉ nói công việc liên quan tới tâm lý, cùng tính chất với giáo viên. May là cô từng có nửa năm làm giảng viên nên thời gian trò chuyện đều vô cùng thoải mái, vì vậy Trâu Nhã Mai không hề nhận ra điểm gì khác thường.
Bàng Lỗi nhìn trần nhà, trong đầu hiện lên ván cờ kia, bắt đầu giải thích: "Thứ nhất, người này đã sớm biết chúng ta sẽ tới Mỹ, cũng biết quan hệ giữa em và giáo sư Grosson. Việc hắn ta biết giáo sư Grosson là chuyện mình