"... Phải làm rõ chân tướng trong vòng một tháng..."
Hôm sau, khi mặt trời vừa ló khỏi chân trời phía đông.
Tang Cẩn nghe chuông báo vang lên liền tỉnh giấc, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu thẳng vào phòng khiến cô không khỏi chói mắt. Cô tắt chuông, xoa mắt. Tối qua một mình ngủ lại trong căn biệt thự rộng lớn này, cô thật sự có chút sợ hãi, lăn lộn trên giường suốt đêm vẫn không ngủ được, mãi tới gần sáng mới đi vào giấc. Bây giờ tỉnh dậy, cô vẫn cảm thấy có chút mệt mỏi.
Vô tình nhìn đồng hồ báo thức chỉ 8h, cô sợ tới mức lập tức nhảy xuống giường, hai tay cầm đồng hồ muốn xác nhận xem có phải nó đã hỏng rồi không. Tối qua rõ ràng cô đặt báo thức lúc 6h30, sao bây giờ 8h mới đổ chuông chứ?
Cuối cùng cô xác nhận rằng đồng hồ không hề bị hư, chỉ là thời gian báo thức bị ai đó thay đổi. Cơn buồn ngủ lập tức tan đi, cô vội vàng buông đồng hồ xuống, chạy vào phòng tắm. Vệ sinh cá nhân xong, bằng tốc độ nhanh nhất cô chạy về phòng thay đồ rồi cầm túi chạy xuống lầu. Ăn sáng có lẽ là không kịp rồi, cô định trực tiếp tới đồn cảnh sát, trên đường tùy tiện mua điểm tâm.
"Em không ăn sáng sao?" Phía sau đột nhiên truyền tới một giọng nói quen thuộc.
Tang Cẩn không khỏi kinh sợ, bước chân cũng dừng lại. Cô xoay người, nhìn người đàn ông từ phòng ăn đi ra.
Hôm nay Bàng Lỗi mặc áo sơ mi trắng, khuôn mặt vẫn anh tuấn như tranh vẽ, anh khí bức người.
Anh đi tới trước mặt cô, kéo cô vào phòng ăn: "Chúng ta có hai mươi phút để ăn sáng, em gấp cái gì?" Giọng nói vẫn lành lạnh như vậy.
Anh đè cô xuống ghế ngồi, sau đó về phía đối diện ngồi xuống. Anh vẫn giống như bữa sáng đầu tiên của họ, giúp cô lột vỏ trứng gà.
Tang Cẩn đưa mắt nhìn bàn ăn, bánh bao chắc chắn là do anh mua tới, cả cháo trắng và sữa nữa. Sáng sớm anh đã đi mua mấy thứ này sao?
"Đừng sững sờ nữa, mau ăn đi, ngày đầu mà đi làm muộn anh sẽ trừ lương của em." Anh đưa trứng gà cho cô.
Tang Cẩn nhận lấy nhưng không còn nói "Cảm ơn", cô sợ anh sẽ cảm thấy xa lạ. Cô nhanh chóng ăn hết trứng gà, sau đó uống sữa, chưa đầy mấy phút đã ăn xong chén cháo. Anh đương nhiên cũng ăn rất nhanh.
Hai người nhanh chóng ăn xong bữa sáng, sau đó thu dọn rồi vội vã đi làm.
Anh lái xe đưa cô tới cục cảnh sát, lúc này vừa đúng chín giờ. Bọn họ về phòng làm việc, còn chưa sắp xếp ổn thỏa thì Khương Duy Dân đã tự mình tới, nói muốn đích thân cùng Bàng Lỗi dẫn cô đi giới thiệu cho các đồng nghiệp.
Tang Cẩn không khỏi hoang mang, cô là người mới, làm gì mà long trọng vậy? Bàng Lỗi không có ý từ chối đề nghị của ông, để cô cảm tự hào một chút cũng tốt. Vị trí này của cô trước nay chưa từng có, để làm việc có hiệu quả hơn trước hết nên nhanh chóng làm quen với hoàn cảnh của nơi này, giao lưu cùng đồng nghiệp.
Cả buổi sáng, cô đi theo Khương Duy Dân và Bàng Lỗi dạo quanh một vòng trong cục cảnh sát, giới thiệu công việc và chức vụ của từng người ở nơi đây. Mọi người đa phần đều cảm thấy xa lạ với vị trí nhà tâm lý tội phạm này, có người hỏi cô công việc này cụ thể làm làm cái gì, cô đều kiên nhẫn giải thích.
Một buổi sáng cứ trôi qua như thế. Cuối cùng vẫn là Khương Duy Dân giục mọi người trở về vị trí của mình, thời gian sau này còn dài, hiện tại bọn họ còn có chuyện quan trọng phải về văn phòng thương lượng. Lúc này cô mới chấm dứt đề tài đang thảo luận với các đồng nghiệp.
Bọn họ về phòng làm việc, còn chưa ngồi xuống ghế thì Khương Duy Dân đã hỏi về chuyện ván cờ.
Bàng Lỗi hỏi lại ông một câu: "Cục trưởng, chuyện này với vụ án mà chúng ta phải điều tra có liên quan với nhau sao?"
Khương Duy Dân sững sờ một lát, sau đó liền cười: "Hình như không liên quan. Thôi quên đi, chuyện tra án cứ giao cho cậu, tôi không quan nữa. Kỳ thật tôi là đến gặp Tiểu Tang, thuận tiện thông báo cho cậu một chuyện, cấp trên ra lệnh vụ án của Dương Uyển phải làm rõ chân tướng trong vòng một tháng." Nói xong, ông dặn dò Tang Cẩn thêm mấy câu rồi rời khỏi phòng làm việc của bọn họ.
Tang Cẩn liền cảm thấy khó hiểu, vì sao vụ án chưa được giải quyết bị cấm điều tra, tại sao lại đột nhiên có mệnh lệnh như vậy? Cô không hỏi, chỉ lo lắng nhìn Khương Duy Dân đang quay người rời đi. Hai người đều tự trở về bàn của mình, bắt đầu làm việc.
Văn phòng của anh vốn là một căn phòng lớn, bây giờ thay đổi một chút biến thành hai phòng nhỏ, ở giữa có một vách ngăn. Vị trí bàn làm việc của anh vẫn không thay đổi, mà bàn làm việc của cô lại đặt ở gian bên ngoài, nhưng trùng hợp là vị trí của hai người đều tựa vào tường phía sau.
Ban ngày thỉnh thoảng có người tới phòng làm việc của anh báo cáo vài chuyện, đôi lúc anh sẽ kêu cô cùng nghe, đôi lúc thì không.
Hầu hết thời gian cô đều ngồi ở ị trí của mình xem hồ sơ những vụ đã kết án, sau đó sửa sang, phân tích lại lần nữa, cuối cùng đưa ra trọng điểm cùng những chỗ đáng nghi ngờ. Không chỉ vậy, cô còn cố tình lựa ra những vụ án đặc biệt để kiểm tra tỉ mỉ. Công việc mới cứ bắt đầu như thế.
Không chỉ là nhà tâm lý học tội phạm, cô còn một công việc khác ở cục cảnh sát này, đó là trợ lý. Kết quả, cô phát hiện chính anh tự mình sao chép tài liệu, tự mình đi lấy những thứ cần thiết, tự mình pha trà, tự mình gọi điện thoại... Chức trợ lý của cô liền biến thành vật trang trí. Thậm chí, ngay cả buổi tiệc tối chào mừng cô anh cũng tự mình chọn nhà hàng.
Giữa trưa, anh kêu Chu Tiểu Vạn và Thích Nguyệt đưa cô xuống căn tin ăn cơm, còn mình ăn cơm mang từ nhà tới. Công việc buổi chiều vẫn bận rộn như vậy, mãi tới khi tan tầm, phòng làm việc mới trở về dáng vẻ an tĩnh.
Cô đứng dậy đi vào ngồi đối diện bàn làm việc của anh, nghiêm túc nói: "Hôm nay anh không trừ được lương của em nên trong lòng khó chịu đúng không? Anh muốn em thất nghiệp hả?"
Bàng Lỗi tựa lưng ra sau, nhìn cô, một tay đặt lên bàn, mấy ngón tay thầm gõ gõ. Anh không trực tiếp trả lời vấn đề đó, ngược lại còn hỏi lại cô: "Em không mệt à? Liên hoan tối nay không cần ở lại quá muộn, anh sẽ đưa em về sớm."
Hai tay Tang Cẩn vốn đang ôm lưng ghế dựa, nghe anh nói thế liền cả kinh đứng dậy: