Không có thứ thuốc nào chữa được căn bệnh tình yêu, chỉ có tình cảm ngày một hãm sâu.
Tang Cẩn và Chu Tiểu Vạn cùng vào phòng thẩm vấn, hai người bên trong thấy bọn họ tới, dường như cảm thấy bất ngờ.
"Boss đâu? Anh ấy không phải cùng Tang Cẩn tới thẩm... Tới nói chuyện với cô Trình sao?" Thích Nguyệt không nói thẳng hai từ "thẩm vấn", dù sao Trình Dung vẫn là đồng nghiệp của họ.
"Anh ấy còn có việc. Thích Nguyệt, cô ăn cơm trước đi. Tiểu Vạn, cậu cũng ra ngoài với Thích Nguyệt đi, tôi có vài chuyện muốn nói với cô Trình." Tang Cẩn lo có Chu Tiểu Vạn ở đây, Trình Dung sẽ không thành thật trả lời.
Thích Nguyệt liền giao công việc thẩm vấn cho Tang Cẩn, Chu Tiểu Vạn cũng đồng ý, hai người liền nhanh chóng rời khỏi phòng.
Tang Cẩn ngồi đối diện Trình Dung, cô đưa mắt nhìn qua ghi chép trên bàn, tất cả gần như trống không, trong lòng cô cũng hiểu được tình hình hiện tại. Cô nghiêm túc nhìn cô ấy: "Cô Trình, cô cảm thấy dốc lòng che giấu cho một kẻ giết người, đáng sao? Kết quả cô cũng thấy rồi đó, chưa tới 24h đã mất hai mạng người. Những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, chúng ta không thể đoán trước được, nhưng mọi thứ chắc chắn ngày càng nghiêm trọng."
Trình Dung dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh lại đặt trước ngực, đầu ngửa ra nhìn chằm chằm vào hư không: "Những người này đều đáng chết." Giọng nói trước sau vẫn không chút độ ấm.
Nghe cô ấy nói vậy, sống lưng Tang Cẩn đột nhiên rét run.
"Ích kỷ là không yêu, không thể cho người khác tình cảm, cũng không thể cảm nhận được sự chân thành của nó. Đây là mô tả của rất nhiều sách về bệnh tâm thần, cô Trình, cô không đồng ý sao?"
Trình Dung quay đầu nhìn cô, ánh mắt hiện lên một tia ưu thương: "Tôi không phải chuyên gia tâm lý, cô không nên hỏi tôi, hãy tự hỏi chính mình đi. Không đúng, cũng không cần hỏi, cô không phải đã đồng ý sao?" Nói xong, ánh mắt Trình Dung lại dời đi chỗ khác, tiếp tục duy trì tư thế cũ.
Tang Cẩn không tiếp tục chủ đề này, cô lấy điện thoại ra, trong điện thoại truyền tới giọng nói của một người đàn ông, nghe có vẻ xúc động và dạt dào tình cảm:
My irene, you do remember, no medie cure love, only love deeper.
(Irene của tôi, em phải nhớ, không có thứ thuốc nào chữa được căn bệnh tình yêu, chỉ có tình cảm ngày một sâu mà thôi.)
.........
Tất cả nội dung đều là tiếng Anh, mở đầu một câu đều là: My irene, you do remember; sau đó là trích dẫn trong tác phẩm Walden của nhà triết học Henry David Thoreau người Mỹ.
Tang Cẩn hiếm khi nghe được giọng đàn ông nói tiếng Anh tốt như vậy, giọng anh ta đều đều, tiết tấu vừa phải, thanh âm lúc cao lúc trầm, nghe rất giống ngâm thơ.
Cô đã nghe đi nghe lại vô số lần, cũng đã hiểu được những lời này có ý nghĩa gì. Cô đem tất cả dịch thành tiếng Trung rồi lưu lại trong sổ tay của mình. Tổng cộng có 9 bài, cô chia thành ba đoạn:
Đoạn thứ nhất, con người cảm thấy bất mãn với thế giới như vẫn cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình để thích ứng với nó:
1. Con người dành phần quý giá nhất của cuộc đời để kiếm tiền chỉ để tận hưởng một chút thời gian tự do. Thật đáng buồn!
2. Tôi muốn đi theo con đường riêng của mình, không muốn tô son điểm phấn, rêu rao khắp nơi. Tôi không muốn... Tôi không muốn sống một cuộc sống bất an, lo sợ, bận rộn này, thà rằng đứng hay ngồi, trầm tư để mọi thứ dần đi qua.
3. Thời điểm bạn giàu nhất, đó cũng là lúc cuộc đời bạn nghèo hèn nhất. Người kén cá chọn canh cho dù ở thiên đường cũng không thể thỏa mãn. Một người có trái tim bình yên có thể sống ở mọi nơi, ôm suy nghĩ lạc quan giống như sống trong cung điện. Vạn vật không hề thay đổi, chỉ có chúng ta đã đổi thay.
Đoạn thứ hai, người nói chuyện không thích ứng với hoàn cảnh xung quanh, bắt đầu đi tìm lối thoát:
4. Tôi bước vào cánh rừng vì tôi hy vọng cuộc sống của mình có ý nghĩa, tôi hy vọng bản thân sẽ có được những điều tinh hoa nhất của sinh mệnh. Sau đó dần dần học hỏi nó để tôi biết rằng mình đã từng sống.
5. Đa phần, tôi cảm thấy cô đơn vô cùng có lợi. Có bạn bè, cho dù người đó có tốt tới đâu thì tới cuối cùng cũng cảm thấy buồn chán, để rồi biến tình bạn nó trở nên tồi tệ. Tôi thích sự cô độc. Tôi chưa từng gặp một người bạn tốt hơn sự cô độc đó.
6. Tôi sẵn sàng hòa nhập vào cuộc sống, để nó đi vào xương tủy một cách vững vàng, đơn giản, để tất cả những gì không thuộc về cuộc sống bị đẩy lùi. Tôi sẽ biến cuộc sống của mình trở nên đơn giản, đơn giản, và đơn giản nhất.
Đoạn thứ ba, người nói chuyện phát hiện trốn tránh không giải quyết được vấn đề, cuối cùng lựa chọn đối mặt với nó.
7. Cái gọi là mặc cho số phận chính là một loại tuyệt vọng đã được chứng minh.
8. Không phải tôi vô tình hơn bọn họ, mà là tôi cảm thấy bản thân chẳng có lòng trắc ẩn.
9. Chỉ khi chúng ta thức tỉnh mới nhận ra trời đã sáng. Trời sáng, không chỉ có bình minh. Mặt trời chẳng qua chỉ là một ngôi sao sớm.
Điện thoại phát tin xong, căn phòng lại trở về an tĩnh.
Trong buổi phát tin, Tang Cẩn luôn quan sát Trình Dung, cô ấy thật sự lắng nghe một cách cẩn thận. Nghe tới câu cuối, cô ấy nhắm hai mắt lại, tâm trạng dường như vô cùng bối rối, cũng rất đau khổ.
"Cô Trình, nghe xong những lời này, cô cảm thấy thế nào?" Tang Cẩn cất di động, lần nữa nhìn về cô gái đối diện.
Trình Dung không nhìn cô: "Không cảm xúc. Những thứ này liên quan gì tới tôi?"
Tang Cẩn lại thấy lời nói của cô ấy vẫn ẩn ẩn một tia đối địch: "Chiều qua ở sân thượng, vì cảm ơn tôi đã giúp cô giải vây vụ ở phòng tập, hoặc là cảm thấy đồng cảm nên mới nói những lời đó. Tiếc là hôm nay, thời điểm phác họa chân dung tội phạm, tôi đã bị ảnh hưởng bởi những điều này. Thậm chí,