"Chúng ta còn một ngày."
Rất nhanh Tang Cẩn liền biết mệnh lệnh của cấp trên là gì.
Bọn họ yêu cầu cảnh sát lập tức thông qua truyền thông thông báo cho người dân, đối tượng gây án mà hung thủ lựa chọn là người liên quan tới ma túy. Cho nên, đối tượng bảo vệ của cảnh sát là những người này, chỉ cần chủ động đứng ra đầu thú, bọn họ sẽ được giảm nhẹ tội.
Mục đích của thông báo vô cùng rõ ràng, bọn họ muốn lợi dụng vụ án giết người liên hoàn để dụ những kẻ buôn bán ma túy hoặc nghiện chui đầu vào lưới.
"Tôi phản đối!" Bàng Lỗi kiên quyết từ chối, "Làm việc phải có nặng nhẹ, hiện tại chúng ta phải đối phó với kẻ giết người không chớp mắt, một kẻ biến thái không màng đạo lý thường tình. Chúng ta phải bắt hắn trong thời gian nhanh nhất, ngăn cản án mạng mới xảy ra, đây là việc chính. Chuyện truy bắt những kẻ buôn bán ma túy, chúng ta đã làm nhiều năm, không cần vội vàng nhất thời. Hung thủ xem nhiều tin tức sẽ thay đổi đối tượng, đến lúc đó, người chịu uy hiếp sẽ không còn nằm trong phạm vi suy đoán nữa."
Ý kiến lần này của Khương Duy Dân hoàn toàn trái ngược Bàng Lỗi: "Tiểu Bàng, cậu cũng biết việc truy bắt những kẻ liên quan tới ma túy chúng ta đã làm nhiều năm, nhưng trong số đó có bao lần đột kích thành công hả? Tên tội phạm lân này vô cùng tàn bạo, giết người không hề chớp mắt, hơn nữa đối tượng lại là kẻ buôn bán ma túy hoặc con nghiện, tin tức này nếu truyền ra ngoài nhất định sẽ làm nhiều người tới đồn cảnh sát tự thú. Không ai là không sợ chết cả! Hung thủ đương nhiên phải bắt, hai việc này chúng ta có thể cùng lúc tiến hành, đây là chiêu một mũi tên trúng hai con nhạn, vì sao cậu lại phản đối?"
Hai người bọn họ lúc này đều kiên quyết với suy nghĩ của mình, ai cũng không chịu nhường.
Tang Cẩn biết có khuyên cũng không được, chỉ đành nhắc tới vụ án vừa mới xảy ra: "Cục trưởng, hung thủ có nhằm vào những kẻ liên quan tới ma túy không chỉ là suy đoán hiện tại của chúng ta, bởi vì Tôn Diễm và Phó Đồng đều nằm trong nhóm đối tượng này. Nhưng mục tiêu của hung thủ lại không ngừng thay đổi, đội trưởng Bàng đã tổng kết lại, đối tượng của hung thủ gồm 3 nhóm người." Cô chỉ vào ba vòng tròn trên bản: "Ma túy, liên quan tới Trình Dung, không rõ. Hiện tại án diệt môn ở cổ thôn chính là căn cứ tốt nhất. Nếu chúng ta phát ra tin tức này, rất có khả năng hung thủ sẽ thay đổi đối tượng. Cứ như vậy, tuy chúng ta có thể bắt được kẻ buôn bán và tiêm chích ma túy, nhưng lại để vô số người rơi vào nguy hiểm."
"Không phải có khả năng, mà là nhất định. Hiện tại tất cả những manh mối chúng ta có đều do hung thủ cố ý để lại, Hắn đang thiết kế cái bẫy khiến chúng ta từng bước rơi vào, hiểu không?" Bàng Lỗi cầm ly trà trên bàn một hơi uống sạch, sau đó tiếp tục giải thích: "Còn nữa, tôi có thể nói cho ông biết, những kẻ liên quan tới chất gây nghiện này một khi nghe được tin tức, bọn họ không mấy ai chui đầu vào lưới, trốn càng xa hơn thôi. Bọn họ không phải kẻ ngốc, chắc chắn sẽ không tin cảnh sát thật sự muốn bảo vệ bọn họ."
Khương Duy Dân rốt cuộc cũng im lặng, thở dài: "Vậy tôi sẽ đi giải thích lần nữa với bọn họ, quyết định cuối cùng thế nào hiện tại tôi cũng không chắc." Nói xong, ông đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Sắc mặt anh càng lúc càng lạnh lùng: "Có vấn đề gì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ đi nói chuyện với bọn họ."
Tang Cẩn không khỏi kinh ngạc, con người anh ngoại trừ phá án, đối với những chuyện khác anh không hề có chút hứng thú, đặc biệt là giao tiếp với cấp trên, lần này quả thật là một ngoại lệ.
Có lời này của anh, biểu cảm trên mặt Khương Duy Dân cũng dịu xuống một chút, ông kêu bọn họ cứ chuyên tâm xử lý vụ án rồi rời đi.
Tang Cẩn tiễn ông tới cửa, đúng lúc gặp Thích Nguyệt. Cô ấy không vào phòng, chỉ đứng ngoài cửa: "Tang Cẩn, tôi tới nói với cô một tiếng, tôi sẽ cùng Chu Tiểu Vạn tới hiện trường. Cái tên kia, mỗi lần nhìn mấy loại án cả nhà đều chết thế này đều sợ tới mức tay chân run rẩy. Boss sao có thể để cậu ta đi một mình chứ?"
"Chu Tiểu Vạn từng trải qua việc tương tự sao?" Tang Cẩn bật thốt lên hỏi.
Thích Nguyệt lắc đầu nói không biết, Chu Tiểu Vạn có gọi kêu cô không cần đi, nhưng cô có thể nghe ra, rõ ràng là mong cô đi cùng, vậy mà còn nói dối. Thích Nguyệt vừa nhận điện thoại vừa nhìn Tang Cẩn, chỉ tay vào trong phòng, nhắc cô nhớ nói lại rồi nhanh chóng rời đi.
Tang Cẩn trở vào phòng, trên sô pha đã không còn ai. Bàng Lỗi đứng trước đống tài liệu nhìn chằm chằm bản trắng, trong đầu đang suy nghĩ gì đó.
Cô đi tới cạnh anh, hỏi: "Vừa rồi anh nói, những gì chúng ta thấy đều do hung thủ cố ý để lại sao? Vì sao anh lại cảm thấy như vậy?"
Bàng Lỗi chỉ vào bức ảnh dán trên bảng trắng: "Mấu chốt ở đây. Chuyện hung thủ theo đuổi Trình Dung vô cùng rõ ràng. Trình Dung từ chối hắn, không muối lui tới với hắn. Anh nghĩ, cô ấy hình như đang trốn tránh gì đó. Cô gái này luôn sống một mình, ít khi qua lại với ai, tin nhắn, điện thoại từ những người khác đều không thấy cô ấy nhận." Anh đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô, giải thích, "Anh chỉ gọi cho cô ấy mỗi khi có công việc thôi."
"Em biết có 2 lần, vụ án của Đàm Tuyết Thiến, cả vụ án ở Hongkong nữa. Báo cáo kiểm tra thi thể của Tưởng Phỉ Phỉ anh đã gọi cho cô ấy, việc này không cần giải thích. Anh nói tiếp đi, hung thủ không liên lạc được với cô ấy thì sao? Cho nên tại hiện trường hắn ta để lại di động?"
"Đúng, hung thủ không liên lạc được, cũng không thể gặp mặt cô ấy, cho nên mới cố ý để lại di động tại hiện trường vụ án của Tôn Diễm. Trình Dung là pháp y, nếu mọi vật chứng trên người nạn nhân đều chỉ chứng cô ấy là hung thủ, cảnh sát sẽ nghi ngờ cô ấy, đương nhiên sẽ dựa vào nội dung trong đó để thẩm vấn."
"Nói như vậy, em không nên đem đoạn ghi âm đó cho Trình Dung nghe, điều này khác nào đồng nghĩa với việc để hung thủ truyền lời với Trình Dung?" Tang Cẩn có chút mệt mỏi, "Em để cô ấy nghe lại không hỏi ra được gì, ngược lại còn gián tiếp giúp hung thủ."
"Cũng không thể nói vậy. Nội dung này cung cấp manh mối quan trọng cho chúng ta, chúng ta đương nhiên phải nghe. Còn việc Trình Dung có nghe hay không cũng không ảnh hưởng gì."
Tang Cẩn biết anh đang nói dối để an tủi mình, nhưng trong lòng vẫn vô cùng khó chịu: "Lúc đó em lại hiểu rằng hung thủ muốn thông qua cái chết của Tôn Diễm để thể hiện tình yêu với Trình Dung. Rất nhiều đàn ông thích gọi người phụ nữ mình yêu là tâm can bảo bối, cho nên việc hung thủ xử lý thi thể của Tôn Diễm và Phó Đồng làm em nghĩ tới việc này, hung thủ là muốn dùng một cách biến thái để thổ lộ với Trình Dung. Bởi vì hắn tin, Trình Dung có thể hiểu được suy nghĩ của hắn."
"Anh không nghĩ như vậy. Hắn là đang đắp nặn hình tượng của hắn, một anh hùng vì chính nghĩ mà giết người, một người đàn ông si tình vì tình yêu mà giết người. Nhưng điều đó lại bộc lộ bản chất phạm tội của hắn, hắn muốn giết người. Hắn giết người nhưng lại bị đạo đức tình cảm trói buộc, cho nên hắn dựa vào sự thông minh của bản thân để tìm một cái cớ, vì hắn muốn giải thoát cho mình. Tôn Diễm nhục mạ Trình Dung, đây là lý do tốt nhất."
Nghe xong, Tang Cẩn thấy anh giải thích vô cùng hợp lý, nhưng tâm trạng vẫn còn hoang mang: "Hắn vì sao phải nhào nặn