"Buổi tối em ngủ một mình rất sợ phải không? Hay là... Nhớ anh?"
Tang Cẩn ngồi vào bàn làm việc, nhớ lại tờ báo Bàng Lỗi vừa cầm, trong đầu cô đột nhiên hiện lên tiêu đề của tin tức.
Cô lên mạng tìm hiểu, hơn nữa đặc biệt chú ý tới thông tin về trợ cấp của nhà nước cho những cựu chiến binh. Thỉnh thoảng ngẩng đầu, người còn lại trong phòng vẫn vùi đầu xuống bàn, dường như đang đọc gì đó. Anh cứ duy trì động tác như vậy, ngay cả ngẩng đầu cũng không.
Cô kiểm tra cả nửa ngày vẫn không thu được tin tức có giá trị. Cô chỉ có thể hiểu, những tin tức bọn họ đang đọc có lẽ liên quan tới Hà Hướng Huy.
Thời gian cứ thế trôi qua, lúc này đã là giờ trưa, bình thường đều là Chu Tiểu Vạn và Thích Nguyệt tới rủ cô đi ăn cùng, nhưng hiện tại bọn họ chắc hẳn đều không rảnh rỗi nên cô đành gọi tiệm cơm bên ngoài mang tới hai phần. Ngắt điện thoại, cảm thấy có chút mệt mỏi, cô liền nằm dài xuống bàn, định ngủ một lát.
Mơ hồ cảm thấy có người đang ôm mình, cô mở to hai mắt, khuôn mặt tuấn tú quen thuộc lập tức hiện lên. Người đàn ông phát hiện cô đã tỉnh nhưng không nói gì, chỉ ngầm bảo cô đừng cử động.
Bàng Lỗi ôm cô về phía sô pha, để cô nằm được thoải mái. Anh cũng ngồi xuống, đưa tay vén tóc giúp cô: "Có phải mệt lắm không? Nằm đây ngủ một lát, hoặc là anh đưa em về nghỉ cũng được."
Tang Cẩn lắc đầu: "Không cần đâu, anh làm việc của anh đi, em ra ngoài xem bọn họ mang cơm tới chưa." Cô vừa nói vừa chuẩn bị đứng dậy, cả người lại bị anh đè lại, ý bảo cô nhìn bàn trà.
Cô vừa quay đầu liền thấy một túi đồ ăn. Xem ra, tiệm cơm sớm đã mang đồ tới, nhất định là anh thấy cô đang ngủ nên mới không đánh thức.
"Đinh Đinh, cách sống như vậy em chấp nhận không?" Giọng anh rất thấp, tựa hồ mang theo một cảm giác không chắc chắn, so với cách ra lệnh sắc bén trước mặt mọi người hoàn toàn đối lập.
Tang Cẩn nhịn không được mà bật cười: "Lúc này không phải thời gian nói chuyện tình cảm, chờ vụ án giải quyết xong, chúng ta không phải lại rảnh rỗi sao. Nguyên nhân Hà Hướng Huy tự thú anh đã tra ra chưa?"
Bàng Lỗi gật đầu: "Việc này không khó, nguyên nhân chắc chắn có liên quan tới cuộc biểu tình của quân nhân xuất ngũ gần đây. Từ lời nói đã để lộ rất nhiều thông tin, ông ta nhất định đang bị ai đó uy hiếp."
Thông qua kiểm tra tin tức trên mạng, Tang Cẩn cũng biết tới chuyện này, hiện tại nghe anh giải thích càng tường tận hơn.
Hà Hướng Huy là cựu chiến binh từng tham gia chiến tranh, nhà nước đối với những người như bọn họ có khoảng trợ cấp riêng, nhưng thời gian trước lại đột nhiên xảy ra biểu tình, có người nói khoảng trợ cấp chính phủ phát xuống không hề tới tay bọn họ.
Căn cứ vào sự tìm hiểu của Thích Nguyệt, Hà Hướng Huy luôn bất mãn với lãnh đạo trong thôn, việc đó chắc chắn có liên quan tới chuyện này. Tính tình ông ta khá nóng nảy, thường xuyên nói phải tới Bắc Kinh để đòi công bằng, nhưng tất cả đều nói bằng miệng, không hề có chút hành động. Lần này, có lẽ vì những chuyện đó bị Lý Vệ Vĩnh nắm được nhược điểm, ông ta bị ép phải chủ động thừa nhận hành vi giết người, hơn nữa còn bị uy hiếp nếu nói lung tung sẽ bị trừ tiền trợ cấp.
"Trợ cấp tuy không nhiều nhưng đối với Hà Hướng Huy mà nói, đó là vinh dự. Ông ta vô cùng để ý tới điểm này." Tang Cẩn có thể lý giải việc đó nhưng không thể hiểu được, ông ta chỉ vì không muốn mất trợ cấp mà chịu thừa nhận bản thân giết người sao?
Bàng Lỗi nghe ra nghi vấn của cô, lập tức lắc đầu: "Nguyên nhân ông ta chịu ra đầu thú chắc chắn không đơn giản là bị uy hiếp, ông ta cam tâm tình nguyện thay người khác chịu tội." Điểm này mới là chuyện làm anh lo lắng.
Tang Cẩn nhớ lại quá trình bọn họ thẩm vấn Hà Hướng Huy, trong lúc lơ đãng ông ta đã để lộ tin tức: "Anh hỏi trong nhà ông ta có bao nhiêu người, lúc đầu ông ta trả lời hai, sau đó sửa lại một. Anh không phải đang nghi ngờ người bị ông ta che giấu mới là hung thủ thật sự đấy chứ? Hà Hướng Huy đang chịu tội thay người này sao?"
"Thích Nguyệt đã điều tra, Hà Hướng Huy chưa lập gia đình, trong nhà chỉ có một em trai tên Hà Phi, anh em bọn họ cách nhau gần 20 tuổi. Hà Hướng Huy có lẽ chăm sóc em mình như con trai, vì thế mới tình nguyện gánh tội thay hắn."
"Đúng, như vậy càng có thể giải thích nguyên nhân ông ta chủ động nhận tội giết người. Hà Hướng Huy chưa từng kết hôn, nói không chừng cũng liên quan tới người em trai không bình thường này, điều đó chứng minh hắn vô cùng quan trọng với ông ta. Tuy tâm lý em trai Hà Hướng Huy biến thái nhưng với ông ta mà nói, đó là người thân duy nhất. Chúng ta không thể tìm ra hung thủ, bất kể là trong thành phố Thanh An hay ở cổ thôn, có phải là vì ông ta đã che giấu kẻ giết người rồi không? Nếu là như thế, chúng ta chỉ đành thông qua ông ta để tìm hung thủ. Vì vậy, chúng ta nhất định phải nghĩ cách buộc ông ta mở miệng."
Nói xong, Tang Cẩn lập tức ngồi thẳng người: "Em đi hỏi ông ta, anh vừa lên tiếng ông ta sẽ sợ tới không dám nói gì, có nói cũng chỉ nửa câu, câu sau phủ nhận câu trước."
Bàng Lỗi giữ chặt cô kêu cô ăn cơm trước. Tang Cẩn thấy bụng mình đang đói nên nghe lời, hai người cứ thế bày đồ ăn ra.
Tang Cẩn đột nhiên nhớ tới một việc, liền cười hỏi anh: "Vừa rồi anh hỏi em có chấp nhận cuộc sống này không, anh là chỉ việc hai chúng ta ở khách sạn với ăn cơm trong văn phòng sao? Chẳng lẽ anh không có thói quen đó? Thời gian cũng đã gần một năm rồi."
Bắt đầu từ vụ án của Đàm Tuyết Thiến, sau đó tới vụ án của Tưởng Phỉ Phỉ, bọn họ tới Hongkong, đi Singapore, tình cảnh như vậy đã trải qua vô số lần, thời gian ăn cơm không có, bọn họ chỉ có thể ở khách sạn hoặc nơi làm việc để giải quyết vấn đề.
Cô cầm đôi đũa đưa cho anh, nghiêm túc nói: "Thật ra em cảm thấy mình rất may mắn, anh không biết có rất nhiều phụ nữ phải ăn cơm một mình, có người lập gia đình, ở nhà nấu cơm, chờ chồng về. Có những lúc người chồng bận công tác, bọn họ chỉ có thể ăn cơm một mình, hoặc là ăn cùng con trẻ. Trong tình huống của em, ngay cả ăn cơm cũng có một người đàn ông ở cạnh, đây chắc là may mắn khi kiếp trước em cứu địa cầu này nên hiện tại mới có được."
Bàng Lỗi vốn đưa tay nhận đũa, tay còn lại duỗi tới nắm tay cô, kéo cô về phía mình. Ánh mắt hai người bắt đầu va chạm, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu đan xen