"Để em đi đi, em muốn đi cùng anh."
Sau khi Bàng Lỗi phát lệnh truy bắt, Chu Tiểu Vạn lập tức nhận lệnh, rời đi sắp xếp mọi chuyện.
Tang Cẩn đứng nhìn anh thay đồng phục cảnh sát, đeo súng phòng vệ lên người. Cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nhanh chóng tiến lên, thỉnh cầu: "Em cũng đi."
"Em đi làm gì? Ở đây giúp cục trưởng xử lý những chuyện khác, chờ tin bọn anh."
"Anh không cho em đi, em sẽ lập tức gọi điện mách mẹ anh..."
"Tang Cẩn!" Bàng Lỗi giận tới nghiến răng, cô gái này hiện tại lại mượn chuyện uy hiếp anh!
Khóe miệng Tang Cẩn khẽ động, cô cúi đầu, không biết phải nói thêm gì. Cô rất rõ hiện tại hung thủ mà bọn họ đối mặt là dạng gì, tinh thần biết thái, hành động tàn bạo, tất cả gần như đều dùng từ ngữ đáng sợ nhất để miêu tả.
Chưa đến 24h, Tôn Diễm, Phó Đồng, một nhà trưởng thôn năm người đều bị giết. Từ tin tức mới nhất của Chu Tiểu Vạn, ba người nhà của phó viện trưởng Phùng, vợ, con trai, con gái ông ta trên đường từ núi Đại Hà trở về đi ngang công viên thì đột nhiên mất tích, sống chết hiện tại chưa rõ. Trình Dung cũng không biết đang ở nơi nào. Những người này rất có khả năng đều rơi vào tay Hà Phi.
Địa hình núi Đại Hà hiểm trở, cảnh sát bọn họ có thể giải cứu những người này không vẫn còn là điều chưa thể chắc chắn. Thậm chí, an nguy của bọn họ cũng không cách nào đảm bảo.
Nghĩ như vậy, trong lòng Tang Cẩn càng thêm khó chịu, không có cách nào để bình tĩnh lại. Trước đây cô không thể hiểu tâm lý sợ hãi này của Trâu Nhã Mai, nhưng thời khắc này, cô lại cảm nhận được, sự sợ hãi như cây kim kích thích từng tế bào trên người của cô, chỉ cần nghĩ tới, từng bộ phận trên cơ thể cô đều chịu sự tra tấn.
Cô đột nhiên trở nên kích động, tiến lại ôm anh từ phía sau: "Để em đi đi, em muốn đi cùng anh."
Cô muốn từng giây từng phút nhìn anh an toàn, cho dù có gặp nguy hiểm, ít nhất khi ở cạnh anh cô sẽ cảm thấy an tâm. Kêu cô ở đây chờ, sự dày vò này khiến cô sống không bằng chết.
Anh nghe giọng nói của cô tiếp tục truyền tới: "Thể lực em tốt lắm. Nửa năm ở Hongkong em có tập bắn súng. Tuy rằng em không có công phu quyền cước nhưng em biết dùng súng. Để em đi được không?
Cô gần như đang cầu xin anh, để anh không thể từ chối. Do dự một hồi, anh cuối cùng cũng lên tiếng: "Được."
"Cảm ơn anh, em đi thay đồ ngay." Cô gái gần như cao hứng tới nhảy dựng lên, hai tay trói chặt người đàn ông lập tức buông xuống. Cô chạy tới, kiễng chân hôn anh. Không chờ anh phản ứng lại, cô đã xoay người rời khỏi văn phòng.
Bàng Lỗi nhìn bộ dáng vui sướng của cô như chú chim nhỏ, khóe miệng bất giác cong lên, nhưng trong lòng anh cực kỳ mâu thuẫn, cô chẳng lẽ không biết chuyến đi này vô cùng nguy hiểm sao?
Thời gian rất gấp, anh cũng không nghĩ nhiều, lập tức đi tới phòng thẩm vấn. Trên đường, anh còn gặp hai người.
Hai phòng thẩm vấn đều có người, trong một phòng Thích Nguyệt đang tiếp tục thẩm vấn Hà Hướng Huy, truy hỏi vị trí của Hà Phi. Ở căn phòng khác, đối diện Chu Tiểu Vạn là một người đàn ông xa lạ, ông ta mặc áo màu trắng, hẳn là phó viện trưởng Phùng.
Bàng Lỗi đẩy cửa tiến vào, bước tới giữa hai người bọn họ. Hai tay anh chống lên bàn, nhìn thẳng người đàn ông mặc áo trắng: "Phó viện trưởng Phùng sao? Từ khi phát hiện vụ án giết người trên núi Đại Hà, chúng tôi đã hạ lệnh không cho bất cứ kẻ nào ra vào núi, cảnh sát bên trong cũng phải rút lui. Ông vui lòng nói cho tôi biết, vì sao ông lại ở trong đó, vì sao người nhà ông hôm nay mới từ công viên ra ngoài? Ông và Hà Phi rốt cuộc có mâu thuẫn gì?"
"Con trai tôi nói muốn săn thú nên vợ tôi cùng các con đã lên núi hôm thứ bảy. Đáng lẽ tôi cũng đi theo nhưng vì hôm qua có cuộc phẫu thuật phải làm, cho nên không thể đi cùng. Hôm nay khi đọc tin tức tôi mới biết trên đó có nguy hiểm, vì vậy mới muốn đưa bọn họ về, nào ngờ lại xảy ra chuyện. Hà Phi này cậy tài khinh người, không coi lãnh đạo và đồng nghiệp vào mắt, hắn ta gây ra tai nạn trong cuộc phẫu thuật do uống rượu nên tôi mới cho hắn nghỉ việc tạm thời. Nào ngờ hắn ta không biết hối cãi, lại còn đâm đầu vào nghiện ngập. Hôm thứ sáu, hắn ta tới tìm tôi, nói tôi phải bồi thường tổn thất cho hắn. Vì vậy, tôi đã cho hắn ta một khoản tiền..."
Bàng Lỗi xua tay: "Không cần giải thích dài dòng, tôi không có thời gian nghe ông nói lung tung. Rõ ràng trong lời khai của ông đã để lộ trăm ngàn chỗ hở. Cái gì là phẫu thuật hả? So với tính mạng người nhà ông còn quan trọng hơn sao? Trong bệnh viện chỉ có ông là bác sĩ hả? Ông cho hắn ta tiền, vì sao không chuyển khoản mà lại dùng tiền mặt? Có phải sợ để lại chứng cứ gì không? Ông trả lời đi, rốt cuộc vì có cuộc phẫu thuật nên không đi đón người nhà, hay là ông sợ để lộ bí mật gì đó nên mới lén đi tìm người, không tìm được nên mới báo án?"
"..." Người đàn ông mặc áo trắng cúi đầu.
Ông ta nhanh chóng thừa nhận bản thân từng ăn cắp đề tài nghiên cứu của Hà Phi, vì sợ sự tình bại lộ nên cố ý làm khó dễ hắn, lấy cớ say rượu vào phòng mổ để sa thải. Ngày thứ sáu, Hà Phi tới bệnh viện tìm ông, yêu cầu ông khôi phục chức vị cho hắn, hắn có thể bỏ qua chuyện cũ nhưng ông ta không đồng ý.
"Hà Phi là người có thực lực, nhưng chuyện hắn ta nghiện ngập cũng là sự thật, trước đây từng có bệnh nhân phàn nàn về hắn. Tôi cho hắn tiền, kêu hắn rời đi. Hắn không đồng ý, hiện tại chắc chắn là ghi hận trong lòng, muốn trả thù nên mới bắt vợ tôi và hai đứa nhỏ. Chiều qua tôi và bọn họ đã mất liên lạc. Cảnh sát, các anh nhất định phải giúp tôi cứu bọn họ, bao nhiêu tiền tôi cũng không tiếc."
Bàng Lỗi đứng thẳng người: "Nửa cái mạng cũng không dùng tiền của ông mua được đâu, đừng làm chuyện vô nghĩa nữa. Trong lúc bọn họ lên núi có chụp ảnh hay phát hiện thứ gì khác thường không? Tốt nhất ông nên đem những gì mình biết nói ra không sót một chữ, nếu còn che giấu, đừng trách tôi không nhắc nhở, tính mạng vợ ông và hai đứa nhỏ rất có khả năng sẽ bị chính tay ông chôn vùi!"
"Được được, tôi sẽ nói, xin các anh nhất định phải cứu bọn họ."
"Tiểu Vạn, cậu ghi chép lời khai của ông ta." Anh kêu Chu Tiểu Vận tiếp tục thẩm vấn, sau đó xoay người, vừa tới cửa đã thấy một cô gái mặc đồng phục cảnh sát.
Tóc dài cô giấu trong mũ, cả người rực rỡ hẳn lên. Thân hình mềm mại của cô không bị thứ đồng phục này che lấp, ngược lại còn toát ra khí khái oai hùng, hoàn toàn đối lập với hình tượng dịu dàng của ngày thường.
Tang Cẩn đứng ngoài cửa nghe cuộc thẩm vấn của phó viện trưởng Phùng. Nghĩ tới Hà Phi vì thiếu nợ Phó Đồng mà đi nhận tiền của phó viện trưởng, cô không khỏi thở dài một tiếng. Tinh thần hắn ta hiện tại vô cùng nghiêm trọng, nếu hôm qua bắt cóc vợ cùng hai đứa con của phó viện trưởng, bọn họ nói không chừng... Cô không dám nghĩ tiếp.
Thấy Bàng Lỗi đi tới, cô nhìn anh, cười cười: "Em vừa qua phòng Hà Hướng Huy, Thích Nguyệt đang ở đó. Ông ta có lẽ cảm thấy hổ thẹn nên cung cấp cho chúng ta rất nhiều manh mối hữu dụng. Hiện tại chúng ta có thể xuất phát rồi."
"Ừ." Bàng Lỗi nắm tay cô, kéo cô ra khỏi phòng thẩm vấn. Ra tới cửa, anh đột nhiên dừng bước, không nói tiếng nào đã kéo tay áo của cô.
Tang