Lần này, anh hoàn toàn giữ thế chủ động, một tay giữ gáy cô, một tay ôm chặt thắt lưng để cả người cô dựa vào anh.
Trời cao trong xanh, mây trắng lơ lửng.
Bên dưới, núi non trùng trùng điệp điệp, người đàn ông ôm cô gái đứng trước vách núi, hai người hôn nhau nồng nhiệt tựa hồ quên hết thời gian.
Nghe tiếng máy bay nổ vang trời, Tang Cẩn mới giật mình, nhanh chóng dúi đầu vào khuỷu tay anh.
Bàng Lỗi quay đầu, bốn chiếc trực thăng hiện tại chỉ còn một, tất cả mọi người đều đã rời đi, khóe miệng bất giác cong lên: "Không ai nhìn đâu, bọn họ đã lên máy bay đi rồi, lúc này chỉ còn lại chúng ta."
Tang Cẩn lập tức quay đầu nhìn về phía máy bay, tình hình quả thật giống lời anh nói, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô vừa định lên tiếng nói bọn họ bây giờ đi xem tình hình của hai đứa trẻ thì anh đã quay đầu, cúi người hôn cô.
Lần này, anh hoàn toàn giữ thế chủ động, một tay giữ gáy cô, một tay ôm chặt thắt lưng để cả người cô dựa vào anh.
Anh càng hôn càng sâu, càng lúc càng nồng nhiệt, thân thể cũng mỗi lúc một khó chịu. Biết sẽ khó chịu nhưng anh vẫn không muốn dừng lại. Một khắc đó, trong lòng anh thầm hỏi sự dày vò này rốt cuộc tới bao giờ mới có thể chấm dứt?
Tang Cẩn cảm thấy không khí trong lồng ngực đã bị anh hút cạn.
Nhưng nghĩ tới những chuyện còn chưa hoàn thành, lý trí cuối cùng dâng cao, cô dùng sức đẩy ra, khống chế sự kích động nhất thời: "Chúng ta mau đi thôi, không biết bên Tiểu Vạn đã gỡ được bom chưa. Hiện tại cứu người mới là quan trọng."
"Không cần xem, bom trên người họ rất dễ tháo, không phải em đã nói mật mã cho Tiểu Vạn sao? Quả thật là sinh nhật của Trình Dung. Hiện tại chỉ còn chiếc điều khiển từ xa trên tay cậu bé là chưa lấy được."
"Vậy khẳng định bọn họ lúc này đang nghiên cứu, chúng ta cũng đi xem đi."
Bàng Lỗi gật đầu, sau đó kéo cô lên trực thăng. Lúc lên máy bay Tang Cẩn mới phát hiện phi công đã rời đi, cô nhìn bảng điều khiển, phải làm sao đây?
Kết quả anh tự mình leo lên ngồi xuống vị trí điều khiển, nhanh chóng khởi động trực thăng, thao tác vô cùng thuần thục.
Tang Cẩn lần nữa bị anh dọa sợ, trong lòng nhịn không được mà tự hỏi, trên đời này rốt cuộc có chuyện gì khiến người đàn ông này không làm được chứ? Chỉ là nghĩ lại, trước đây anh là quân nhân, lái máy bay cũng là việc bình thường.
Trực thăng nhanh chóng rời khỏi dãy núi, lúc này Tang Cẩn mới dám đưa mắt nhìn vực thẳm kia, xem rốt cuộc bên dưới có gì.
Hà Phi chắc chắn sẽ chết, bởi vì trước khi nhảy xuống vực hắn đã dính đạn. Cổ của Trình Dung bị cô ấy cắt qua, cuối cùng cũng sẽ mất máu quá nhiều mà chết. Nhưng một khắc đó, vì sao cô lại hi vọng chuyện này sẽ có một kết cục khác chứ?
Trực thăng nhanh chóng đáp xuống trước căn nhà nhỏ, bọn họ đi xuống, đúng lúc thấy mọi người đang đi ra. Bom gắn trên hai đứa nhỏ đã được tháo bỏ.
Chu Tiểu Vạn thấy bọn họ, lập tức trêu ghẹo: "Chị, chị xác định tên Hà Phi này rất thông minh sao? Vì sao lại thiết kế cái mật mã dễ như vậy? Hắn có phải đang sỉ nhục IQ của em không?"
Tang Cẩn phản bác: "Tuy đơn giản nhưng lại có ý nghĩa. Nếu tôi không nói cậu biết hôm qua là sinh nhật Trình Dung, cậu sẽ biết mật mã chính là sinh nhật của cô ấy sao?"
Bàng Lỗi không tham gia đề tài của bọn họ, anh trước tiếp đi tới trước mặt hai đứa trẻ, kéo tay bé trai, vừa lật lên xem vừa hỏi: "Thời điểm chú kia gắn chiếc điều khiển từ xa lên người em, ngoại trừ nói với em sẽ có người tới cứu, hắn ta còn nói gì không?"
Đứa bé nhìn chằm chằm chiếc điều khiển từ xa trên cánh tay trái: "Chú ấy nói sau khi được cứu, chỉ cần ấn nút khởi động thì có thể gỡ chiếc điều khiển từ xa xuống. Còn muốn gỡ xuống hay không, gỡ xuống lúc nào đều do em quyết định."
Tang Cẩn tới gần bọn họ, nhìn chiếc điều khiển từ xa: "Hà Phi vì sao phải để lại chiếc điều khiển từ xa này? Nếu là bom điều khiển từ xa, hắn ta phải để trong người mới đúng, vì sao lại gắn trên người người khác? Chẳng lẽ hắn sợ Trình Dung sẽ xin hắn thứ này, hắn lo mình không phớt lờ cô ấy được nên mới để điều khiển từ xa ở đây, không mang lên núi? Vậy chiếc điều khiển từ xa kia rốt cuộc điều khiển thứ gì?"
"Chẳng lẽ trên người bọn nhóc còn bom sao? Nhưng em kiểm tra rồi, không có. Liệu Hà Phi có giấu bom ở chỗ khác không? Rốt cuộc giấu ở đâu chứ?" Chu Tiểu Vạn nói thầm, "Xem ra em đã xem nhẹ tên Hà Phi này, nghe nói hắn mang nội tạng của người chết đặt trong hòm thuốc Đông ý, thật kinh khủng..."
"Tiểu Vạn ! Ở đây có trẻ con, cậu có thể ngừng nói được không?" Tang Cẩn vội dừng cậu lại.
Bé gái đã sợ tới mức nép vào lòng anh trai, vừa khóc đòi về nhà, vừa muốn vào trong tìm ba mẹ. Xem ra, cô bé vẫn chưa biết mẹ mình gặp chuyện không may.
Đúng lúc đó hai cảnh sát nâng cáng từ căn nhà đi ra, người nằm bên trên được một tấm vải trắng che phủ. Cô bé vừa nhìn thấy liền hỏi anh trai: "Anh ơi, có phải chú kia đã giết chị rồi không? Em muốn đi nhìn chị ấy."
"Đừng!" Người anh có lẽ biết người chết là ai, cho nên giữ chặt cô bé, không cho cô bé tới gần.
Nhưng cô bé lại giãy tay anh trai mình, chạy tới: "Là mẹ!" Cô bé nhìn cánh tay người trên băng ca lộ ra ngoài, lập tức che miệng hét lớn, "Là đồng hồ của mẹ. Mẹ ơi... Anh ơi, mẹ chết rồi..."
Cô bé bị anh trai giữ chặt chỉ biết trơ mắt nhìn cảnh sát đưa mẹ mình đi, cô bé dùng sức gọi, gọi tới mức khàn giọng, cuối cùng chỉ đành ôm anh trai.
Bé trai không khóc, ánh mắt chỉ lẳng lặng nhìn mẹ mình bị đưa đi, biểu cảm trên mặt càng lúc càng tối. Cậu bé đột nhiên thu hồi tầm mắt, nâng tay trái lên, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc điều khiển từ xa trên tay, ánh mắt chứa đầy sát khí.
Bàng Lỗi bỗng dưng hét to: "Đừng ấn!" Anh chạy tới muốn cản cậu bé nhưng đã không kịp, bé trai đã đặt tay phải lên chốt mở của chiếc điều khiển từ xa.
"..." Trong sơn cốc đột nhiên truyền tới tiếng vang chói tai, tuy rất nhẹ nhưng mọi người đều nghe được.
"Trong nhà có bom, chạy mau!" Bàng Lỗi lớn tiếng.
Tất cả mọi người đều thi nhau bỏ chạy, duy chỉ có một người lại chạy vào căn nhà gỗ.
"Anh ơi, anh muốn đi đâu? Chú nói trong nhà có bom." Cô bé lớn tiếng gọi anh trai.
Bàng Lỗi kéo Tang Cẩn chạy đi, hai người nghe tiếng cô bé liền xoay người lại, anh chạy về phía cô bé, một bên hô: "Tiểu Vạn, giữ chặt thằng nhỏ." Nói xong, anh kéo cô bé chạy ra ngoài, rất nhanh đã tới bên cạnh