Vân Thiên Nhược ngồi trước bàn làm việc, tài liệu phiên dịch sao lại nhiều như vậy, đây chắc chắn là chiêu " ma cũ bắt nạt ma mới " rồi.
Căn phòng lớn này nằm gần phòng của Trình Dật Hàn,là phòng dành riêng cho phiên dịch Thái. Đều là nhân viên nữ, không những vậy ai cũng rất đẹp, quyến rũ. Nhìn lại bản thân mình, thật sự không nhìn ra điểm gì nổi bật. Nhưng họ lại không có hảo cảm với cô, cô đối với ánh nhìn xem thường đã thành thói quen. Vân Thiên Nhược không phải nghĩ xấu người khác, nhưng mà cô thấy bộ mặt họ lại có gì đó rất giả tạo. Cũng không trách được ai, đây là những cuộc chiến tranh ngầm trong công việc.
Càng nghĩ lại càng không minh bạch, công việc nhiều như vậy, một mình cô làm chẳng phải đến khuya sao. Không biết có phải cố tình không mà Vân Thiên Nhược phải dịch tài liệu các loại nhiều hơn cả tài liệu 3 người kia phải làm. Nhưng Vân Thiên Nhược không quản được nhiều như vậy, cô làm xong công việc bản thân là tốt rồi.
Quản lí Giản nói ban đầu cô hãy xử lí những tài liệu này trước, đến khi quen rồi sẽ làm thêm dự án nhỏ. Còn nói, cô là một mình một nhóm, 3 người còn lại là một nhóm. Lí nào lại như vậy.
Đây chỉ có thể là cố ý, Vân Thiên Nhược cũng không nghi ngờ gì, đoán chừng công ty X là đang thử thách cô rồi. Khó khăn lắm cô mới được nhận vào đây làm, cô sẽ không dễ dàng để bị đuổi. Làm nhiều như vậy, cô sẽ từ từ đúc kết được kinh nghiệm, làm việc một mình cũng không tệ, rất thoải mái. Cô cái gì cũng không có, nhưng kiên trì cô tuyệt không thiếu nha.
Mọi người ai nấy đều làm việc, không gian thật yên tĩnh. Những công ty cô đi thực tập qua, cũng không phong độ đến vậy. Đúng vậy, đứng ở vị trí càng cao hành xử phải luôn cẩn thận.
Đến giờ cơm trưa Vân Thiên Nhược vì còn rất nhiều tài liệu phải dịch nên ngay cả cơm trưa cũng không có ăn. Ngày đầu tiên đi làm mặc dù không tệ, nhưng cũng không có hào hứng như tưởng tượng. Cộng thêm khi gặp mặt vị Tổng Giám Đốc, cô lại không có tâm trạng ăn. Trước đây đi học Vân Thiên Nhược thường xuyên nhịn đói, dường như đã thành thói quen.
" Thiên Nhược, cô không ăn trưa sao? ".
Lý Tiểu Y, đồng nghiệp của Vân Thiên Nhược hỏi.
Lý Tiểu Y nhìn có vẻ rất thân thiện, là người chủ động làm quen với cô trước.
" Tôi không cảm thấy
đói, cảm ơn cô!".
Vân Thiên Nhược dừng lại công việc nhoẻn miệng cười tươi để Lý Tiểu Y tin. Lý Tiểu Y cười, gật nhẹ rồi đi tới bàn làm việc.
Trình Dật Hàn ngồi trong phòng, ánh mắt đôi lúc lại liếc quan sát hình ảnh camera ghi lại. Từ trước anh luôn không làm công việc nhàm chán này, nhưng bây giờ anh lại muốn xem xem Vân Thiên Nhược như thế nào giải quyết được sấp tài liệu đó. Giản La Ân làm rất tốt, Vân Thiên Nhược muốn sống yên ổn xem ra rất khó đây.
Không nằm ngoài dự đoán của Trình Dật Hàn, ngày đầu tiên Vân Thiên Nhược đi làm đã gặp trực tiếp anh. Chắc chắn những người khác sẽ gây phiền toái cho cô, không ai muốn bắt chuyện làm bạn với cô, cô đáng phải chịu cô đơn như vậy. Hơn nữa cô có thể vào được đây, chính là đích thân anh chỉ định, hồ sơ của Vân Thiên Nhược đã sớm bị quản lí ban nhân sự bỏ qua một bên.
Khóe môi nhếch lên, nhìn vẻ mặt rối bời của Vân Thiên Nhược khiến Trình Dật Hàn vô cùng cao hứng.
Chuyện gì nhìn càng đơn giản, thực chất lại càng phức tạp, trong đó ẩn chứa một âm mưu. Vân Thiên Nhược đối với sự đời còn mông lung, làm sao có thể nhìn thấy việc cô là cấp dưới Trình Dật Hàn chỉ là tình cờ đây, đằng sau đó lại ẩn chứa một âm mưu.
Vân Thiên Nhược đang chăm chú dịch, thì bị một bóng người đứng trước mặt. Từ từ ngẩng đầu lên, Vân Thiên Nhược ngạc nhiên với sự xuất hiện của người đó.
Một cô gái muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn vóc dáng có vóc dáng, đôi mắt to ướt át, bờ môi đỏ mọng quyến rũ,các đường nét trên khuôn mặt đều tương xứng, làn da trắng như tuyết. Là nam nhân tuyệt đối thoát không khỏi sự hấp dẫn. Bản thân là con gái Vân Thiên Nhược không tránh được tự ti, còn có một chút ngưỡng mộ.
Người này Vân Thiên Nhược cũng rất thường xuyên gặp, nhưng là năm xưa.