Trình Dật Hàn dừng động tác trong tay, vẫn bộ dáng thờ ơ ấy, đôi mắt sâu thẳm, Vân Thiên Nhược không biết ánh mắt này biểu thị cho điều gì:
" Tại sao nói dối".
Vân Thiên Nhược suy nghĩ cô nói dối chuyện này dường như là không ảnh hưởng đến ai cả. Anh để ý làm gì chứ, rồi dứt khoát gằn từng chữ:
" Tôi không có. Tôi là vừa mới nhớ ra anh thôi, đèn trong phòng hơi tối tôi căn bản là nhìn không rõ anh".
" Nói hay lắm". Anh đột nhiên nắm cánh tay cô, thật chặt, cô rõ ràng nghe thấy tiếng xương rắc một cái.
" Cô nên biết, tôi ghét nhất là bị gạt ".
Hành động hung dữ của Trình Dật Hàn làm Vân Thiên Nhược run sợ trong lòng, trong xe có điều hoà lại bị anh dọa cho run rẩy. Vân Thiên Nhược chưa từng thấy qua Trình Dật Hàn như vậy, trước giờ chỉ là lạnh lùng khiến người khác không dám tiếp cận.
" Tôi..tôi chẳng qua là thấy việc biết anh từ trước không có gì quan trọng nên... ".
Lực đạo nơi tay anh tăng lên,chỉ cần dùng sức là bẻ gãy, Vân Thiên Nhược không nhịn được mà rên nhẹ.
" Tôi nghĩ anh có lẽ đã... quên tôi ".
Lời vừa dứt, anh hừ nhẹ rồi buông tay ra, giữ khoảng cách với cô. Quên sao? Đâu có đơn giản như vậy! Cô còn chưa có trả món nợ của mình. Trình Dật Hàn trong lòng toàn là hận ý.
Vân Thiên Nhược thở nhẹ một hơi, cử chỉ nhỏ này bị Trình Dật Hàn nhìn thấu:
" Cô sợ tôi?".
Vân Thiên Nhược che giấu lúng túng, ngồi thẳng lưng, nhìn thẳng vào mắt anh, tay phải lại nắm chặt lấy chiếc váy.
" Không thể nào. Tại sao tôi phải sợ anh chứ! ".
Trình Dật Hàn trầm mặc không nói gì, nhìn về trước.
Vân Thiên Nhược nghĩ phải nhanh chóng thoát khỏi không khí ngột ngạt đến khó thở này.
" Cái kia... Tôi muốn về nhà!".
Tay cô lại đặt ở cửa xe, chỉ chờ anh ấn nút mở khóa là lập tức xuống xe. Vậy mà, cái chô chờ được là anh khởi động xe, giọng khàn khàn:
" Địa chỉ "
Cô còn chưa nói, anh đã đưa mặt sang, cô đành nuốt vào trong bụng. Trình Dật Hàn cơ hồ đang có chuyện bực bội, hàn khí trên người anh khiến cô không dám từ chối, dù gì bây giờ taxi cũng không có, thôi thì:
" 25/1 khu chung cư Chánh Nghĩa. "
Chiếc xe lao vun vút, về khuya xung quanh thật yên tĩnh. Nhìn quang cảnh, Vân Thiên Nhược thấy thật xa
lạ. Cô rời xa nơi đây đã lâu rồi, mỗi lần về cũng chỉ một hai ngày, vốn dĩ không có thời gian. Thành phố A nhiệt độ đang xuống thấp, ngoài đường những người đi bộ vội vã về nhà, đôi tay lại không ngừng xoa vào nhau tạo chút hơi ấm. Thầm nghĩ, có một nơi để về như thế rất tốt, Vì cuộc sống phải bôn ba, Vân Thiên Nhược không có mối quan hệ rộng rãi, những lúc bạn bè tụ tập cô lại không thể đi được. Mẹ cô đã có gia đình mới, bởi vì cô đã lớn mà rất ít quan tâm cô, cô cũng không vì vậy mà chán bỏ mẹ, mẹ như vậy cũng muốn cô sớm trưởng thành để có thể chăm sóc tốt bản thân. Mẹ cùng Dượng cũng đã có một đứa con gái là Triệu Thanh Ca. Chỉ có mình cô là cô đơn một mình trong cái thế giới này, tuy vậy cô vẫn phải cố gắng thực hiện ước mơ của mình. Chỉ gần nửa năm nữa thôi là cô tốt nghiệp rồi.
Trình Dật Hàn chuyên tâm lái xe, không để ý đến Vân Thiên Nhược. Lại lần nữa quay lại nơi này, khuôn mặt Trình Dật Hàn hiện lên vui buồn lẫn lộn. Thâm tình dành cho một người, còn cả hận ý với một người. Nghĩ vậy tay anh nắm thật chặt vô lăng, sợ bản thân không kiềm chế mà làm ra cái gì. Mọi thứ mới chỉ bắt đầu, anh có thể kiên nhẫn chờ mấy năm rồi không phải sao.
Xe dừng lại.
" Cảm ơn ".
Thấy anh không có ý tứ sẽ nói gì nên cô mở cửa xuống.
Trình Dật Hàn nhìn theo bóng dáng cô, khuôn mặt lộ vẻ chán ghét, nhếch khóe miệng, chưa đi vội. Ánh mắt nhìn về ngôi nhà bị bỏ hoang bên cạnh, căn nhà đẹp như vậy thật không nên bị bỏ hoang. Khói thuốc lá lượn lờ trong xe, khó để nhìn ra tâm tình Trình Dật Hàn lúc này.
Một lúc sau anh khởi động xe, hờ hững buông ra một câu, đáy mắt đều là hận ý:
"Vân Thiên Nhược, chúng ta sẽ lại gặp nhau ".