Vân Thiên Nhược bình tĩnh ngồi trên xe taxi, để làn gió lạnh cắt da thổi vào mặt. Trên người là bộ váy cúp ngực không thể ngăn cản khối khí lạnh, thế nhưng lại mất cảm giác.
Trên người nếu có một vết thương thì sẽ đau nơi đó. Nhưng nếu quá nhiều vết thương thì nơi nào bị thương nặng nhất ta sẽ cảm nhận được rõ ràng hơn. Rõ ràng đến mức không biết được ở nơi khác cũng bị thương.
Trên thân thể cô chồng chất bao nhiêu là vết thương, đâu cũng như nhát dao trí mạng. Nhưng nỗi đau từ tận tâm can lấn át đi tất cả.
Nếu ông trời ép buộc cô phải đối đầu với Trình Dật Hàn, một người giống như vua thời xưa dưới một người trên trăm vạn người. Tại sao không cho cô một binh khí để chống lại hành động bức bách của anh. Luận về quyền thế cô không có, luận về sức mạnh cô cũng không.
Anh chỉ tùy ý mở miệng nói hai chữ " Triệu Thị " cô liền đầu hàng vô điều kiện. Một tay anh thuận thế chế trụ hai tay cô, cô vẫn là ngoài đầu hàng cũng không thể làm gì.
Nữ nhân sinh ra đã yếu thế thua thiệt như được định sẵn. Giờ thì tốt rồi, một câu của anh lại đẩy cô xuống mười tám tầng địa ngục.
Kítttttt...
Kítttttttttttt....
Suy nghĩ ngay lập tức bị đình trệ, lẽ nào xảy ra tai nạn.
" Bác tài, sao vậy? ". Chiếc xe kia thắng vô cùng gấp cho thấy là vì vượt quá tốc độ. Tiếng nghe vô cùng đinh tai.
" Đột nhiên chiếc xe kia chen ngang chặn đầu, may mà tôi thắng kịp nếu không thì tiêu rồi ". Ông lái xe mấy chục năm trường hợp nào cũng gặp qua, lại chưa gặp ai liều lĩnh như chiếc xe kia. Rõ ràng là cố ý lách qua mấy xe trước rồi dừng lại trước mặt. Đây là vi phạm luật giao thông, ông nhất định sẽ kiện.
Lúc này mới nhìn về trước, khuôn mặt hung tàn quen thuộc kia được đèn đường chiếu lên.
" Bác tài, mau...mau chạy ". Hốt hoảng hối tài xế, mắt lại không ngừng nhìn phía trước thân ảnh kia càng gần. Tim cô không tự chủ được đập bịch bịch, cô rõ ràng ko sai nhưng vẻ mặt của anh giống như quỷ satan cô dĩ nhiên theo quán tính muốn tránh xa.
" Tiểu Thư, tôi vẫn còn đang choáng váng đầu chưa đi được ". Tài xế không có để ý giọng nói cô đã trở nên run rẩy, bình tĩnh nói.
" Đóng chốt cửa xe, bác tài, đóng... ". Vân Thiên Nhược sợ bác tài không nghe kịp lời cô nói, trực tiếp đưa tay lên khóa chốt.
Tay còn chưa đưa đến, làn gió từ bên ngoài đã thổi vào khiến cô run người. Người lùi về cạnh cửa xe, nhìn hành động tiếp theo của nam nhân kia.
Trình Dật Hàn thấy cô trốn tránh thì càng nổi giận, mạnh tay kéo cô về phía mình.
Mặt đối mặt với anh, né tránh càng mạnh, hét lớn:
" Anh muốn gì ". Tay bị bàn tay đầy gân xanh kia nắm chặt.
" Đi về ". Lời vừa dứt liền hung hăng kéo cô ra ngoài.
" Không muốn. Không đi ". Từng lời nói lại kéo gần khoảng cách với chiếc xe đằng trước.
Bác tài ngơ ngác nhìn chuyện xảy ra, lại một nam nhân trẻ tuổi dễ tức giận và nữ nhân kia lại không chịu khuất phục.
Vô cớ bị anh vô duyên vô cớ kéo đi, tức giận cúi xuống cắn mạnh lên cánh tay anh.
Trên tay truyền đến cảm giác đau đớn, máu muốn ứa ra. Lực đạo thả lỏng, cô gái nhân dịp hất mạnh tay chạy qua bên kia đường.
Ngay lúc này một chiếc xe lao đến, Vân Thiên Nhược quá hoảng loạn nhất thời dừng không kịp.
Trời đã tối, chiếc xe kia không nhìn thấy có người lao ra cứ thế không có ý định dừng lại.
" Ầm ".
Vân Thiên Nhược té xuống, ngoài một chút ê ẩm ra thì không còn cảm nhận được gì. Trong không khí truyền đến cảm giác quen thuộc, thân thể được bao bọc té xuống nệm thịt.
Kinh hãi tột độ, ngồi dậy lay nam nhân đang nằm phía dưới.
Chết rồi sao?
Ngay lập tức liền bị cô bác bỏ, anh rõ ràng còn thở đều đều. Không quản nhiều nữa đứng dậy rời đi, cô còn không có quên anh đã làm những gì đâu.
Nữ nhân chết tiệt...
Trình Dật Hàn chỉ muốn xem biểu hiện cô thế nào, trăm nghĩ vạn nghĩ cũng không ngờ cô máu lạnh quay đầu đi. Nếu không phải anh còn chưa hành hạ đủ, đã sớm để chiếc xe kia cuốn cô đem nuốt chửng.
" Vân Thiên Nhược ".
Vân Thiên Nhược đang muốn đi về phía chiếc taxi, thân thể lại nhẹ bẫng.
" Anh bỏ tôi xuống, bỏ xuống. Sao anh còn chưa chết đi ". Buông ra lời nguyền rủa anh, cũng không cần biết anh vừa cứu cô. Đập liên hồi lên lưng anh trút giận.
Hay lắm. Còn muốn trù anh chết, cô tốt nhất giữ sức để còn cầu xin anh.
" Ngồi yên ". Trình Dật Hàn đột nhiên nghĩ bản thân anh thời gian gần đây quá rảnh rỗi rồi, mới thường xuyên tức giận như vậy.
Không vội lái xe mà khóa chặt cửa lại, nhìn Vân Thiên Nhược chống cằm lên cửa sổ.
" Cô quay lại ". Câu này hôm nay anh lặp lại lần thứ hai, tốc độ vẫn là chậm chạp nghiến răng.
" Anh nói đi, tôi đang nghe ". Vẫn không có quay đầu lại, cô chán ghét lúc nào cũng tức giận. Chuyện anh làm cô cũng không muốn quan tâm nữa rồi, sau này mặc cho đời trôi dạt vậy. Cô mệt rồi, muốn ngủ một giấc thật dài.
" Cô còn không quay lại, tôi lập tức muốn cô ". Anh không chút nghĩ ngợi chạy ra ôm cô che chở, cái cô cho anh là gì? Chọc giận anh, cô xác thực có bản lĩnh.
" Tôi vẫn đang nghe ". Giống như không nghe thấy lời cảnh cáo của anh, khẽ nhắm mắt lại.
Gió thật mát.
" Cô xác định cô chịu được cơn giận của tôi ". Anh bình thường nói cô không nghe, anh giận giữ cô càng không nghe. Cô cứ luôn ép anh phải dùng vũ lực, cô thuận theo anh thì chết sao.
Khẽ thở dài trong lòng, quay khuôn mặt không chút gợn sóng nhìn anh.
" Giám Đốc, anh tức giận cái gì? Người tức giận lẽ ra là tôi không phải sao? Anh trước mặt bao nhiêu người nói tôi như vậy là muốn gì? ". Về đêm là lúc người ta mệt mỏi không muốn so đo tính toán nhất, mà nam nhân này dường như giờ nào cũng mang theo quả bom hẹn giờ.
Làm gì? Cô tuy rằng không phải xinh đẹp mỹ miều, lại có một nét gì đó cuốn hút ánh mắt nam nhân. Ông trời nhầm lẫn trao cho cô một gương mặt thuần khiết, tạo cho người ta cảm thấy thanh thuần. Trong khi anh đã chiếm đoạt cô, cô lại vẫn như còn là trong trắng.
" Nữ nhân của Trình Dật Hàn, tôi xem ai dám đụng vào ". Lạnh lẽo khẳng định cùng nhấn mạnh chủ quyền.
Là vậy sao? Anh lại vì cô mà phí tâm tư nữa rồi!
" Anh làm tất cả là vì không muốn tôi được sống hạnh phúc phải không? Nếu vậy anh không cần lo lắng, tôi bây giờ đã là thậm tệ. Tôi như anh muốn, mất đi tấm thân trong trắng ".
Cô rốt cuộc nhìn thấu việc làm của anh, nhưng ánh mắt cô buồn man mác lại đụng đến nơi mềm yếu trong anh.
" Vậy nên, hợp đồng theo lí nên hủy đi thôi, tôi vi phạm mà anh cũng vậy ".
Cô đã không theo lời hứa giao dịch với khách hàng. Anh đã nói người chiếm đoạt cô không phải anh thế nhưng anh đã làm.
" Được ". Anh cũng sẽ không giao cô cho người khác, hợp đồng có thể bỏ.
Vân Thiên Nhược thoáng ngạc nhiên với đồng ý của anh, cô tin anh sẽ không nuốt lời.
" Được. Những chuyện trước đó chúng ta hết nợ, anh đi đường anh, tôi đường tôi. Năm đó, vốn dĩ là một sự cố, sau này anh sẽ hiểu ". Nhắc đến chuyện này lại mang nỗi đau đến cho cả hai, nhưng không thể né tránh.
Nghe đến cô muốn nhanh chóng rời đi, anh không chút chần chừ chặn ngang ý nghĩa ảo tưởng trong cô.
" Đổi lại một cái khác ". Hận 6 năm không phải nói xong là xong được.
Thanh âm đã không còn bình lặng, nổi giận với sự vô lí của anh.
" Trình Dật Hàn ".
Anh đột nhiên phát hiện, cô tức giận như vậy càng tốt, anh không phải nói chuyện với một người vô cảm. Chèn ép cô, sau đó nhàn nhạt mở miệng:
" Vân Thiên Nhược, cô đã là nữ nhân của tôi đâu cũng không thể đi ".
Anh không cần liên tục lặp lại câu cô là nữ nhân của anh. Cô sẽ không vì trao thân cho anh mà tùy ý để anh quyết định, anh nếu như muốn bao nuôi nhân tình thì đi nơi khác tìm.
" Tôi không đồng ý, đó chẳng qua là tình một đêm. Tôi không để vào mắt ".
Lời nói tức giận, Vân Thiên Nhược cũng không nghĩ liền nói ra. Lại thành công khơi lên ngọn lửa vừa dịu của nam nhân.
" Không để vào mắt " Anh sẽ có cách để cô không thể không để vào mắt. Một đêm với người cứng đầu như cô chắc chắn không đủ, chuyện này anh rất có kiên nhẫn để cô biết hối hận đã muộn.
Vừa dứt lời liền kéo cô lại ép buộc chế trụ môi cô, ngang tàn xâm chiếm cướp đi hô hấp của cô. Ban đầu còn mãnh liệt, về sau lại giống như thưởng thức ôn nhu gặm nhấm.
Vân Thiên Nhược mỗi lần đều bị dày vò đến đau, bây giờ một chút mệt mỏi không muốn kháng cự tùy ý để anh đùa giỡn. Cô thà rằng anh cứ mạnh bạo, chứ không phải nhẹ nhàng cắn như vậy.
" Ưm.. ".Trong lòng một loại khoái cảm chưa từng có, nhịn không được khẽ rên, cảm giác lại thật rõ rệt. Cô không biết rằng chỉ một thanh âm vụn vỡ lại vô tình tiếp lửa cho nam nhân không ngừng tiến xa.
Vừa đụng chạm, lửa giận trong anh biến mất thay vào đó là cỗ nóng lan tràn. Thúc đẩy anh muốn cô, một đường
hôn xuống xương quai xanh tinh tế dừng lại giữa khe ngực. Tay từ từ kéo xuống khóa váy đến tận eo, lộ ra thân thể nhỏ nhắn lại mê người.
" Về sau không có tôi, không cho phép mặc trang phục như vậy ". Giả sử, nếu không có anh, cô quyến rũ như vậy nam nhân nhất định trong đầu sẽ suy nghĩ đến chuyện này. Chuyện này, anh tuyệt không cho phép xảy ra, cô chỉ có thể là của anh.
Trình Dật Hàn biết cô nghe được lại không trả lời, tà mị cắn lên đầu nhũ hoa, khàn khàn thanh âm:
" Hử ".
Một trận run rẩy ập đến, nặng nề gật đầu. Trong đầu không ngừng bảo cô phải tỉnh táo, thế nhưng toàn thân bị anh hôn đến mềm nhũn.
Nam nhân trên người là người cô thương, nay anh lại làm ra những hành động đỏ mặt cô cũng thật khó kháng cự lại.
Giữa đùi truyền đến ấm áp, lí trí ngay tức khắc ập về, giữ lại bàn tay anh. Giọng nói cũng vì nhiễm chút động tình, lại đặc biệt mê người. Thế nhưng thanh âm nói ra không khác gì tạt nước lạnh lên nam nhân lửa nóng rần rần:
" Anh dừng lại...Tôi hôm nay không tiện ". Cô sao lại quên mất, chắc là bị anh hôn đến mù quáng. Thật sự tình nguyện làm loại chuyện này với anh. Cô lại đem chuyện giận dữ cãi vã cùng anh đem đi đâu rồi.
Trình Dật Hàn nhìn cô không giống nói dối, lại không muốn tin. Bản thân bị cô khơi lên dục vọng, lúc này anh phải làm sao? Dưới lớp váy bàn tay đụng đến vật kia, bất giác cau mày lại, tối tăm con ngươi hiện lên.
Còn chưa có ai như cô, thời khắc này lại ép anh dừng lại. Trước giờ chỉ có anh ra lệnh dừng, lại chưa có ai từ chối qua. Chuyện này đã bao lâu anh cũng không biết, dường như từ lúc gặp cô anh rất bận đối phó cô, không còn tìm ai nữa rồi.
Vân Thiên Nhược nhìn anh như vậy, thật muốn cười một phen. Nhìn sắc mặt anh càng lúc càng tệ, cô hả hê cười mỉm lại bị anh nhìn thấy.
Trình Dật Hàn không có thời gian tính toán với cô, nặng nề ngồi thẳng dậy, tiện tay kéo lại ngay ngắn chiếc váy trên người cô.
Vân Thiên Nhược trơ mắt nhìn anh cứ vậy mà thay cô mặc đồ. Anh lúc nào cũng như vậy, thật tốt biết bao. Nam nhân này là một người đáng để yêu, bởi vì anh mấy năm vẫn chung thuỷ với một người. Còn cô, tạo hóa lại an bài để anh hận cô, anh đối xử tệ với cô không phải vô lí.
" Nữ nhân, lần sau sẽ không may mắn như vậy ". Trình Dật Hàn luôn khống chế tốt dục vọng chính mình, thế nhưng vừa đụng cô anh liền không tự chủ được. Lần này cô lại không có như lần trước cứng người, anh vừa nãy nhìn đến trong mắt cô là rung động. Cảm giác này lại khiến anh ngoài ý muốn thỏa mãn, càng muốn chinh phục.
Công ty X.
Tiêu đề nổi bật của báo hôm nay là " Tiểu thư Triệu gia quyến rũ danh nhân ".
Cứ ngỡ bản thân đã sớm chai lì, lúc gặp phải mới biết được có run sợ hay không.
Ngoài hình ảnh ra trong tờ báo nói gì cũng không đúng, cô phải công nhận trí tưởng tượng của họ thật phong phú. Hay là nói người này chính là Trình Dật Hàn.
Hình ảnh khiêu vũ lại chụp theo góc vô cùng ái muội, hình ảnh anh hôn cô lại không thấy rõ mặt anh, tay cô muốn đưa ra đẩy lại giống như nồng nhiệt đáp lại. Lai lịch của vị danh nhân lại không tiết lộ, lấy danh dự của một cô gái ra chà đạp.
Nhớ lại một đêm ái muội hôm qua cô lại thấy bản thân rất tồi tệ, mặc cho anh làm bừa. Chuyện tối qua, cô sẽ không lại để xảy ra, anh ép buộc cô mặc dù kháng cự không được nhưng tuyệt không để bản thân động tình. Anh đã thủ đoạn như vậy, rõ ràng vẫn còn chưa bỏ qua ân oán với cô. Ngốc bấy nhiêu đủ rồi, sự việc lần này cô sẽ luôn ghi tạc.
Đây chính là nguyên nhân sáng nay đồng nghiệp lại nhìn xa chỉ trỏ đánh giá cô. Dưới bài viết, bao nhiêu bình luận mắng chửi không thương tiếc. Những lời nhục mạ đều có đầy đủ, lời nói đầy khinh thường.
Điều cô lo sợ nhất đã đến, cô không sợ người ngoài nói gì, lại sợ duy nhất một điều này thôi.
" Alô, mẹ. Con nghe ạ ". Cố gắng giữ thanh âm bền vững, cô mạnh mẽ bấy nhiêu chưa đủ. Không vì bản thân cũng phải vì mẹ.
" Cô vẫn còn mặt mũi gọi tôi là mẹ, tôi không có đứa con gái như cô ". Diêu Thanh Nhan tức giận, con gái nhận máy liền nổi đoá. Bà thật không tin đứa con gái này lại trở nên như vậy.
" Mẹ, con xin lỗi ". Một lời chân thành phát ra, đem lòng người mẹ nguôi giận.
Diêu Thanh Nhan, nhận ra bản thân quá gấp. Đến khi nghe được giọng uỷ khuất của con gái mới bừng tỉnh.
" Nhược Nhược, con nói mẹ biết có khó khăn gì sao nên con mới làm vậy? Chỉ cần con nói người trong bức hình đó không phải con, mẹ sẽ tin. Nhược Nhược ". Bà đặt hết niềm tin cược lên người đứa con này.
Vân Thiên Nhược lặng người đi, tâm đau nhói nghe giọng mẹ đã không còn bình tĩnh.
" Mẹ... Mẹ. Người trong bức hình đó...chính là con ". Cắn chặt răng, nhìn xa nơi vô định ngập ngừng.
Những gì bà tin tưởng theo lời nói của con gái bị gió thổi bay mất.
" Vân Thiên Nhược. Tôi hỏi cô một lần nữa, người trong bức hình là ai? ". Vẫn tình nguyện tiếp nhận, trong lòng thầm hi vọng câu trả lời của con sẽ khác. Nếu không...
" Con xin lỗi mẹ, là con sai ". Thê lương đến tuyệt vọng là loại tư vị nào, đây xác thực là lỗi của một mình cô, chịu cũng là để cô gánh.
Diêu Thanh Nhan không nghĩ ra lí do để con gái nói dối mình, bởi vì sự thật chính là như vậy nên nó không thể bác bỏ. Qua điện thoại vạch rõ mọi chuyện rõ ràng.
" Từ nay cô đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi rất ngại khi người ta chỉ trỏ nói con gái tôi quyến rũ đàn ông, nói tôi không biết dạy con, nói Triệu gia nghèo khó không nuôi được cô để cô ra ngoài bám theo đàn ông. Một mình cô mất mặt quá đủ rồi, đừng có ảnh hưởng đến người khác ". Bà là một người mẹ tồi, không chăm sóc tốt con gái. Chuyện xảy ra cũng là lỗi của ba, thế nhưng bà cũng đã có gia đình riêng. Nếu bây giờ bà vẫn bảo bọc cô, khó tránh khỏi Triệu Chánh Đạo bị liên luỵ. Đời này bà nợ ông ấy, bà lại không thể đem rắc rối đến cho ông ấy.
Nước mắt không tiếng động lăn dài trên má, từng lời nói của mẹ khiến cô thấy thật có lỗi. Cô biết, chỉ cần cô nói cô không có, mẹ sẽ tin. Nhưng đây còn chưa phải là lúc, cô cần phải cắt đứt với Triệu gia mới không đem đến liên luỵ cho mọi người. Hoặc là cô có phải nên cắt đứt với tất cả mọi người, tất cả luôn không. Nếu cắt đứt, có thể đổi lấy cho họ yên bình cô bằng lòng. Trình Dật Hàn sẽ làm tổn thương họ để cô áy náy đến chết.
Điều này so với giết cô tàn nhẫn hơn nhiều. So với những gì anh làm thì có là gì đâu.
" Mẹ. Con xin lỗi, xin lỗi mẹ... ". Thanh âm nức nở không truyền đến, chỉ là một loại bi ai cùng thật xin lỗi.
Xin lỗi khi để người khác nói mẹ không biết dạy con cái...Thời gian đại học tuy là cực khổ nhưng con chưa từng nghĩ qua sẽ dựa vào nam nhân mà sống. Từng đồng con kiếm được đều là danh chính ngôn thuận, là mẹ dạy con như vậy, con vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
Mẹ cho con chút thời gian, khi mọi chuyện qua đi con sẽ về nhận tội, sẽ lại trở thành con gái ngoan của mẹ.
Mẹ đừng bỏ con mãi mãi có được không???
Bởi vì con... Không còn gì cả...
Nếu không có mẹ, con thật không biết con tồn tại để làm gì nữa rồi.
Tội lỗi con gây ra, con một mình gánh chịu là tốt rồi, bởi vì năm đó con đã liên lụy khiến Nhạc Lam Tịch chết. Con sẽ không tiếp tục gây thêm nghiệt nữa.