Riêng bác sĩ Hoàng đã lớn tuổi nên phản ứng chậm hơn các y bác sĩ trẻ tuổi. Ngay lúc ông nhấc chân đi được vài bước thì tiếng y tá phía sau la lớn níu giữ bước chân ông.
" Bác sĩ Hoàng, bệnh nhân...bệnh nhân đột nhiên có...có dấu hiệu tỉnh ". Cô y tá hớt hải lại thêm một phần bị dọa sợ, đứt quãng nói từng chữa.
Các bác sĩ khác đã đưa Trình Dật Hàn đi, Bác sĩ Hoàng sắc mặt biến đổi tái mét, ngạc nhiên vô vạn. Không tin vào tai mình lẩm nhẩm:
" Không thể như vậy, không thể... ".
Đúng vậy, một người đã mất đi hơi thở làm sao có thể sống lại, kinh nghiệm làm việc nhiều năm sao lại dễ dàng nhầm lẫn như vậy.
Bác sĩ Hoàng lại một lần nữa đi ra, ông không muốn tin nhưng lại không thể không tin. Người đang sống sờ sờ ngay trước mặt ông, giống như đang yên giấc ngủ ngon.
Chiều tối Vân Thiên Nhược mở mắt ra, nặng nề nhìn phòng bệnh quen thuộc. Bất động suy nghĩ lại những chuyện xảy ra trong giấc mơ thế nhưng lại chân thực đến vậy.
Một người vẫn đứng yên lặng gần đó thế nhưng Vân Thiên Nhược không phát hiện ra. Người đó một lúc sau lên tiếng nhắc nhở sự tồn tại của mình.
" Cô thấy như thế nào rồi? ". Một thanh âm nữ tính truyền đến.
Vân Thiên Nhược nhìn thấy gương mặt đã gặp ở đâu đó, ngập ngừng suy nghĩ một lát hồi ức.
" Cô là... Phạm Tiểu Thư, bạn của Khanh Khanh ". Đúng vậy, tuy là đã lâu không gặp, nhưng cảm tình lần đầu gặp khiến cô có cảm giác gần gũi giống như Trương Băng Khanh.
Nhớ lại câu hỏi của Phạm Đăng Hi mà cô còn chưa trả lời, ngồi dậy dựa vào giường nói:
" Tôi đã khỏe hơn nhiều rồi. Không ngờ cô là bác sĩ ở đây, rất vui được gặp lại cô ". Trên người khoác một chiếc áo blues, nên dễ dàng nhận ra, nở nhẹ nụ cười.
Sắc mặt Vân Thiên Nhược vẫn còn tái nhợt tuy nhiên cũng đã khởi sắc tốt hơn, Phạm Đăng Hi ngồi xuống rồi nói:
" Cô gọi trực tiếp tên tôi là được, tôi cũng sẽ gọi cô là Thiên Nhược. Như vậy, nói chuyện sẽ thoải mái hơn, tôi với tư cách là một bác sĩ cũng là một người bạn hỏi cô một chuyện có được không? ".
" Tôi có cảm giác được cô đã ở đây chờ tôi rất lâu. Trước khi cô hỏi, có thể cho tôi biết tôi đã ngủ bao lâu rồi không? ". Một thời gian mê nam như dạo chơi quỷ môn quan vậy, sự bình tĩnh càng cao.
Phạm Đăng Hi tính toán thời gian một chút rồi trả lời:
" Một tuần lễ ".
" Cũng khá lâu ". Buông ra một chút cảm xúc nhạt nhẽo nói không nên lời. Bởi cô không biết bây giờ mình phải biểu đạt thái độ nào mới đúng.
" Cô không muốn biết trong khoảng thời gian này đã xảy ra những gì? ". Nhìn Vân Thiên Nhược không có ý định sẽ hỏi cô gì khác khiến cô hoài nghi, nhiều chuyện đã diễn ra khi không có mặt của cô ấy.
Ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ, hàng cây xanh mát mẻ, khẽ thở dài:
" Tôi đột nhiên không muốn biết ".
Phạm Đăng Hi không mất đi hứng thú mà càng tự nhiên nói nhiều:
" Tôi ngược lại muốn nói cô nghe một số chuyện mà tôi nhìn thấy hoặc vô tình biết được. Tôi nghĩ sẽ giúp tâm trạng hiện giờ của cô tốt hơn, cũng có thể khiến cô thay đổi một chút suy nghĩ của cô ".
.......
Vân Thiên Nhược tĩnh lặng nghe Phạm Đình Hi kể những chuyện xảy ra thật tỉ mỉ.
Lúc nằm giữa lòng đường, nhìn thấy anh là sự thật. Không những anh thật sự xuất hiện, mà anh còn bị thương?
Tại sao lúc đó cô lại thấy một mặt bi thương trong anh, ánh mắt anh nhìn cô lại khiến tim cô âm ỉ nhức.
Anh tìm đến những vị bác sĩ tài giỏi là muốn cô tỉnh lại, anh như vậy là không muốn cô sớm như vậy đã chết phải không?
Nhắc đến Lục Tử Kiện, Âu Dương Thần, Trương Băng Khanh cô chỉ có thể nói thật xin lỗi vì đã để họ phải lo lắng như vậy.
Đem mọi chuyện kể hết ra, lo sợ Vân Thiên Nhược không tin cô nhanh chóng bổ sung thêm. Bởi vì Vân Thiên Nhược đang rất trầm tư phân tích.
" Tôi không có lí do gì để nói sai sự thật cả, cô không phải chưa nghe câu người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng suốt hơn ".
Vân Thiên Nhược khẽ cười, cô có tin hay không cô cũng không biết. Phạm Đăng Hi nói Trình Dật Hàn lo lắng sốt ruột thế nào cô thật không biết có bao nhiêu phần là thật. Bởi vì, những lần anh đối xử với cô không phải như vậy, không phải lớn tiếng cũng là làm cô đau.
Đây là do Phạm Đăng Hi không biết anh hận cô, mới nhìn mọi chuyện anh làm theo hướng tích cực. Anh đúng là lo lắng cô chết, nhưng không phải vì quan tâm gì đó, mà là vì không nỡ để cô giải thoát.
" Cảm ơn những lời cô đã nói. Cô còn chưa nói cô muốn hỏi tôi điều gì? ".
Nhắc đến việc này, Phạm Đăng Hi thân thiết nắm lấy tay Vân Thiên Nhược.
" Là như vậy, nếu có gì thất lễ vẫn mong cô bỏ qua ". Chuyện này nếu nói không khéo có thể đánh mất bầu không khí này. Nhưng cô cảm thấy khúc mắc giữa Trình Dật Hàn và Vân Thiên Nhược vô cùng lớn. Lần này, cô lại chứng kiến nên cô muốn sự thật được sáng tỏ.
Phạm Đăng Hi biết cũng không nhiều lắm chuyện giữa hai người bọn họ, cũng không biết vì sao họ lại như vậy. Nhưng theo mắt nhìn của cô, trong lòng mỗi người họ đều có suy nghĩ gì tốt dành cho đối phương.
Vân Thiên Nhược đem bàn tay khác của mình đặt lên tay Phạm Đăng Hi, nở nụ cười xán lạn.
" Không sao, là bạn không nên khách sáo như vậy. Tôi rất vui khi được trò chuyện cùng cô ".
Phạm Đăng Hi tuy là có chuẩn bị từ trước, nhưng vẫn không tránh được hồi hộp.
" Một tuần qua, cô bất tỉnh không phải do vấn đề sức khỏe của cô. Mà theo khám xét của các y bác sĩ tài giỏi ở đây, ai cũng khẳng định cô bất tỉnh là nằm ở phần tâm trí của cô. Cơ thể cô vẫn còn sống nhưng linh hồn cô lại kháng cự thức tỉnh. Tôi muốn biết lí do ở đâu lại khiến cô mất niềm tin vào cuộc sống, muốn giải thoát ".
Đến khi cô nói đến nội dung chính, phát hiện thấy đôi tay đang đặt lên tay cô không tự chủ được nắm chặt lại. Nhưng dường như Vân Thiên Nhược không có phát giác ra sự khác lạ của cô.
" Một người sống được do hai yếu tố quan trọng nhất là có một thân thể và có một thần thức sống. Hai thứ đó dung hòa tạo nên sự sinh tồn ". Thật vậy, có nhiều bệnh nhân bác sĩ đã trả về nhưng họ có một cái ý chí sống mãnh liệt không phải đã trải qua rồi sao?
" Nhất thời tôi không biết phải nói làm sao cho cô hiểu. Tôi... ". Ánh mắt thoáng hoảng loạn khi nghĩ đến ngày hôm đó, sự mềm yếu không chút che đậy.
Nhìn thấy sự thân thiện trong mắt Phạm Đăng Hi, cô khẽ thả lỏng một chút. Không nhìn Phạm Đăng hi nữa mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
" Đăng Hi, cô có ý quan tâm tôi tôi vô cùng cảm kích. Thế nhưng có một số chuyện không thể nói rõ ràng được. Ví dụ như tại sao tôi và Trình Dật Hàn lại dây dưa không rõ. Ví dụ như tại sao tôi lại phải chịu sự tra khảo của anh ấy ".
Theo từng lời nói, trong đầu cô là một thước phim chiếu chậm. Từng ánh mắt, từng cử chỉ, từng hành động, từng lời nói của anh khi đối diện với cô. Giờ nghĩ lại thì ra cô đã đau nhiều như thế, đến khi nào bản
thân mới có thể chai lì với những đau đớn anh mang lại.
Ánh mắt Vân Thiên Nhược đượm buồn ưu thương, Phạm Đăng Hi thoáng hối hận.
" Tôi hiểu lời cô nói, trên đời này vô vàn chuyện khó nói. Tôi thật làm khó cô rồi, tôi nghĩ là do tôi quá vội vàng muốn tìm hiểu tâm lí của một bệnh nhân, đã không đặt mình vào hoàn cảnh của cô ".
Khẽ lắc đầu không đồng thuận, đau bao nhiêu cũng đã qua, cho dù Phạm Đình Hi không nói đến cô cũng sẽ không quên. Một phút giây nào đó cô cũng sẽ ngồi và suy nghĩ lại những chuyện đã qua.
" Cô đừng nói vậy, chỉ là chuyện đó tôi không muốn nhắc đến. Nhưng điều cô hỏi tôi có thể trả lời cô, thật đấy! ".
Tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, thanh âm trong trẻo từ từ phát ra:
" Hôm đó giữa chúng tôi xảy ra hiểu lầm, tôi giải thích nhưng anh ấy một mực không nghe. Cô biết điều tồi tệ của một nữ nhân là gì, phải không? ".
Phạm Đăng Hi biết Vân Thiên Nhược không phải đang hỏi cô nên không đáp, chờ cô ấy nói tiếp:
" Một đêm đó anh ấy tàn nhẫn để người đàn ông khác chà đạp tôi... ".
Phạm Đăng Hi mở to đôi mắt ngạc nhiên, cô cũng thoáng run nhẹ người. Điều này, cho dù là ai gặp phải đều sẽ xem như là một ác mộng. Thảo nào...
Chưa dừng lại ở đó, Vân Thiên Nhược nhàn nhạt nói tiếp, vô cảm để ý xem cảm giác cô bây giờ là như thế nào?
" Không phải một người, là ba người. Không đúng, là bốn người đi... Như vậy, tôi còn mặt mũi sống sao? Bây giờ, đứng trước gương tôi cũng không dám nhìn thẳng vào mặt chính mình. Nói với cô, chính là giới hạn của tôi, có thể khiến tôi nhẹ nhàng hơn chăng? ".
Nghe đến đây, Phạm Đăng Hi dâng lên một nghi vấn không rõ ràng.
" Cô bình tĩnh, nghe tôi hỏi. Cô tại sao không xác định được là.. mấy người? "
Nhớ lại, ít nhất suốt cả quá trình cô không biết được bản thân ti bỉ như thế nào. Nhưng nếu cô không bị uống thuốc, cô đã sớm tháo chạy, chết cũng không từ.
" Trước đó anh ấy có ép tôi uống lọ thuốc mê. Thời điểm tôi muốn bất tỉnh, tôi cảm giác có sự xuất hiện của một người nữa? ".
" Như vậy, khoảng thời gian cô bất tỉnh, cô không có cảm nhận được điều gì phải không? ". Ẩn tình ở đây càng lúc càng sâu.
" Phải. Tôi không cảm nhận được gì ". Nếu không phải cô không một mảnh vải che thân và truyền đến cảm giác nhức mỏi. Cô còn muốn cho rằng, không có chuyện gì xảy ra, anh đơn giản là muốn hù doạ cô.
" Tôi luôn thấy ở đây có gì đó không ổn, tôi tuy là không hiểu biết sâu về Trình Dật Hàn nhưng tôi không cho rằng anh ta sẽ đối xử với cô như vậy. Thiên Nhược, nếu tin tưởng vào năng lực của tôi cũng như các thiết bị tiên tiến ở đây. Cô có muốn kiểm tra thân thể xem thực hư thế nào, là có mấy người hoặc có thể...không có người nào ".
Phạm Đăng Hi cho dù muốn trấn định cô cũng không thể nói vậy, bởi vì cô lúc đó quả thật không có mặc gì, căn phòng lại hỗn loạn vô cùng.
" Sẽ không có chuyện không có người nào? ".
" Giác quan của phụ nữ không phải tầm thường, tôi muốn giúp cô gỡ bỏ gánh nặng trong lòng ". Trong lòng thầm nghĩ, bác sĩ Hoàng trước đó đã kiểm tra tổng quát toàn thể Vân Thiên Nhược cho nên cô dễ dàng hơn rồi.
" Được. Như vậy, nhờ vả vào cô ". Cô ấy muốn kiểm tra cũng tốt, thực hư là bao nhiêu người, có thể không có người nào không?
" Cô tuyệt đối đừng có suy nghĩ bi ai, cảm giác của cô có thể là sai. Yên tâm chờ kết quả của tôi, sáng mai tôi sẽ cho cô kết quả ". Đối với chuyện này đơn giản thôi, cô có thể làm được.
" Tôi biết rồi. Đăng Hi, cảm ơn cô ".
Phạm Đăng Hi đứng dậy, trước khi đi dặn dò Vân Thiên Nhược.
" Cô nghỉ ngơi cho khỏe đi. Tôi bây giờ sẽ đi xem lại hồ sơ phần kiểm tra toàn
thể của cô, sẽ sớm nhìn ra thôi ". Phạm Đăng Hi nói chuyện như chắc chắn điều gì đó, hiện rõ một tia cao hứng khác lạ. Còn tốt bụng quay lại nhắc nhở:
" Phải rồi, Trình Dật Hàn nằm ở phòng bên cạnh, cô có thể qua xem một chút ".
" Tôi... ". Còn chưa nói được câu thì Phạm Đăng Hi đã biến mất sau cánh cửa.
Vân Thiên Nhược ngủ không được, khó nhọc lăn qua lăn lại. Trong đầu vẫn luôn suy nghĩ về lời nói Phạm Đăng Hi nhắc đến Trình Dật Hàn. Anh là vì nghe tin cô chết rồi, vui mừng đến độ thổ huyết phải nhập viện sao?
Nhìn nam nhân bình thường cao lãnh oai phong, nay lại nằn yên như thế. Gương mặt tuấn dật tăng thêm phần mềm mại, ôn hòa. Cô không phải chưa thấy qua anh ngủ, nhưng chưa bao giờ muốn nhìn anh kĩ như vậy.
Một hồi dạo vòng quanh gần kề lưới hái tử thần, nhìn lại vẫn là bản thân thói quen không muốn chấp nhất chuyện gì.
Lại nghĩ đến câu Nhạc Lam Tịch nói muốn cô dùng tình yêu cảm hóa hận thù trong anh. Cô phải làm sao mới cảm hóa được hận thù của anh. Đây là nguyện vọng của cậu ấy và cũng là điều cô phải làm. Cô làm vì cô vì anh và vì Nhạc Lam Tịch. Người mất sẽ thấy thanh thản, người sống sẽ tự giải thoát cho nhau: không hận cũng không oán.
Nhớ đến vết thương trên đầu anh, tay lướt trên trán anh. Nơi gần chân tóc, một vết sẹo nhìn vẫn còn mới.
Phải nói rằng ông trời quả thật quá ưu ái anh, cho anh một gương mặt đẹp điên đảo. Một làn da đẹp, ngay cả cô còn thấy ngưỡng mộ. Tay dời đến sống mũi cao của anh, và dừng lại nơi bờ môi mỏng bạc lạnh.
Trong lòng đột nhiên thấy thật kì lạ, anh đột nhiên lại bất tỉnh nhân sự. Chẳng qua chỉ thổ một ngụm huyết, sao lại như bệnh nặng như vậy.
Miên man suy nghĩ linh tinh, không để ý thấy nam nhân kia đã mở mắt màu trà ra nhìn cô. Thoắt cái, đưa tay dưới chăn lên nắm chặt tay cô.
" Á, anh tỉnh?". Vân Thiên Nhược bị dọa sợ, muốn rút tay lại thế nhưng nam nhân này khăng khăng nắm lấy không buông. Còn dương đôi mắt không chút cảm xúc gì đấy nhìn cô.
Vân Thiên Nhược thoáng ngượng ngùng mất mặt bởi hành động vừa rồi của mình, cô bất quá là bị vẻ đẹp của anh mê hoặc có được không?