Trình Dật Hàn trở về nhà trong tâm trạng bất ổn giằng xé trong lòng.
Dì Lưu chỉ biết ngơ ngác đứng đó nhìn theo bóng lưng mệt mỏi kia, lắc đầu đau lòng. Thiếu gia đột ngột đi nước ngoài một tháng không tung tích, về nước rồi nhưng không về nhà. Về nhà rồi ánh mắt đượm buồn, ngay cả khí lực để ý người khác cũng không. Mọi người trong nhà ai cũng vì sự vắng bóng của chủ nhà mà không khí lặng đi. Vì mất đi một cô gái lương thiện mà trở nên u ám bởi thiếu vắng nụ cười.
Trình Dật Hàn đi vào phòng cô, nhìn xung quanh rồi bắt tay vào tìm kiếm.
Trong vali của cô, anh nhìn thấy một bảng vẽ được đặt ngay ngắn ở đó, tâm anh đánh từng hồi trống báo hiệu.
Anh không hề biết cô còn có khả năng vẽ, còn cất giữ kĩ như vậy.
Cầm lấy bảng vẽ lên, rõ ràng rất nhẹ nhưng anh phải dồn hết sức lực mới cầm được lên.
Anh sợ hãi, sợ bên trong nhìn thấy thứ có thể khiến tim anh vỡ nát không còn một mảnh.
Vừa mở ra, bên trong mắt anh xuất hiện một tầng sương mù mà anh ngỡ không bao giờ còn. Đều là vì cô mà xuất hiện, vì cô.
Có lẽ, nam nhân rơi lệ là lúc người đó đau xót đến tột cùng, chuyện xảy ra là cú sốc tê tâm liệt phế. Còn với nữ nhân, nước mắt quá mức quen thuộc bởi họ là phái nữ. Nếu khi họ đau khổ nhưng nước mắt không thể rơi, đó chính là tận cùng của bi thương mất cảm giác.
Nhưng chai sạn hơn chính là người không thể khóc được...
Trong bức tranh ở cầu thang Nhạc Lam Tịch tặng cho Trình Dật Hàn, Vân Thiên Nhược cắt mất hình ảnh cô gái ngồi ở đó.
Trình Dật Hàn ngay lập tức không còn nghi ngờ gì, những bức họa tặng anh là một tay cô vẽ bằng tất cả tình yêu và sự kiên trì của cô.
Trong bức tranh anh như thấy lại khung cảnh ngày đó, một nam sinh và một nữ sinh trao cho nhau ánh mắt đầu tiên nhưng ngắn ngủi.
Trong tranh hoàn hảo hơn với sự xuất hiện của cô gái. Cô gái ngước mặt nhìn nam sinh, dẫn đến không nhìn rõ mặt cô gái. Ấy thế, anh vẫn dễ dàng qua ngòi bút của cô thấy được hình ảnh của cô.
" Đẹp... Rất đẹp! ". Nhịn không được cảm thán, cảm xúc của anh gói gọn chỉ còn chừng này.
Đẹp như tấm lòng không chút vấy bẩn của cô...
Kí ức về ngày hôm đó trở lại.
Thời điểm khi anh xuất hiện trước cầu thanh bị một hình ảnh trước mắt ảnh hưởng. Cô nữ sinh ngồi bệt dưới đất sắc mặt đau nhói bất bình nhìn hai cô bạn đứng cười.
Dáng vẻ cô lúc đó vô cùng đa dạng, giận nhưng không làm gì được, nhưng ánh mắt ngước lên nhìn anh lại trong trẻo tinh khiết. Khiến anh dừng lại bước chân, có cảm tình từ cái nhìn đầu tiên.
Anh bất động không hề biết bản thân đã cười, đến khi cô ngước mắt nhìn anh. Anh liền lấy lại phong độ, lạnh mặt ưu nhã đi xuống cầu thang.
Từ đó, mỗi lần đi qua nơi này anh đều nghĩ đến hình ảnh đó. Nhưng anh không nhớ rõ gương mặt cô, không nhớ rõ thân ảnh cô. Cho đến khi một ngày lâu sau đó, có một bạn nữ sinh tặng anh những bức họa sinh động biểu cảm của anh. Anh vừa nhìn thấy bức tranh họa anh trên cầu thang được nhìn từ dưới. Anh liền cho rằng cô gái lần đó chính là người này, là người tạo cho anh cảm thấy mến.
Cô gái đó xuất hiện giống như tia nắng chiếu vào cuộc sống đầy âm u của anh. Khiến anh trong mắt chỉ có Tiểu Tịch, không còn nhìn thấy ánh mắt bi ai của người khác.
Nên là lỗi do cô không nói anh biết sự thật bức tranh hay là do anh nhận nhầm người. Hay là vì định mệnh trớ trêu, không cho anh với cô sự công bằng.
Lòng anh có một loại đau đớn không thể gột tả được, cũng không hình dung được. Anh cứ ngỡ, bản thân mất đi cô đã là tàn khốc nhất trên thế giới này. Nhưng khi biết, bản thân bỏ lỡ cô nhiều năm như vậy, còn hận cô sâu như thế, còn đẩy cô vào tay diêm vương. Anh đáng chết, đáng nhận lấy cái chết thê thảm nhất.
Anh không sai... Bởi vì anh quá sai... Sai đến không còn
sai hơn, sai đến bản thân anh ngu ngốc như thế nào... Tự cao tự đại như thế nào?
Từ lúc bắt đầu người khiến anh rung động... Người anh yêu, chỉ có một mình cô.
Ánh mắt anh dừng lại ở dòng chữ xinh đẹp phía sau bức tranh, được cô viết bằng tất cả thâm tình.
" Gặp anh ấy, tim tôi rung lên, không mạnh nhưng đủ để chấn động trái tim non nớt. Nụ cười của anh như tia nắng ban mai ấm áp, khiến cho trong tim tôi xuất hiện sự sống. Nụ cười anh như những hạt mưa nhẹ, rơi vào tim tôi khiến hạt nảy mầm sinh trưởng tươi tốt. Một loài cây mang tên " tình yêu thanh xuân " khắc cốt ghi tâm, ngàn năm không phai. Nụ cười của anh cũng như tia nắng gay gắt nóng nực khiến lòng tôi nóng lên mỗi lần nghĩ đến. Nụ cười của anh cũng như mỗi lần tuyết rơi, trời băng lạnh đóng băng lòng tôi. Vào thời tiết gian nan đó, một loài cây mạnh mẽ cứng cỏi trưởng thành mang tên " không thể yêu ai được nữa ". Trái tim lay động, lòng kiên trì một lòng hướng về người đó ".
Trong tim cô từ 7 năm trước đã nảy mầm một loài cây trường tồn vì anh. Trong lòng cô từ 7 năm trước cũng đã xem anh là chấp niệm, là duy nhất.
Mà... Anh đã làm gì... Anh quên mất cô, cứ thế đem cô lãng quên đến nỗi dành tặng tình yêu cho một cô gái khác.
Khi cô khóc... Anh ở đâu? Khi cô buồn... anh ở đâu? Khi cô bị mọi người chỉ trích vì lên báo... Anh ở đâu? Khi cô lương thiện nhận hết tội lỗi vào thân, anh đã ở đâu... Ở đâu?
Tình yêu cô dành cho anh cao thượng như thế, lời nào cũng đều xuất phát từ tấm lòng chân thành. Cô càng như vậy, tâm anh càng đày đọa, càng thống khổ tận tâm can.
Anh đau, thực sự rất đau. Anh thà rằng, khi một đêm kia anh nên cứ thế mà yên nghỉ. Không phải nghe những lời nói đầy yêu thương, không cần biết những sự thật tàn nhẫn này.
" Nhược, Nhược... Anh phải nói thế nào mới xứng đáng với những lời em dành cho anh đây. Anh là người tồi tệ, khi em xem nụ cười của anh như niềm hạnh phúc. Anh đã bao nhiêu lần có dã tâm muốn hủy đi nụ cười của em. Khi trong lòng em nảy mầm những trái xanh mơn mởn, anh chỉ có hận thù, đáp trả em những sương mù độc ". Thanh âm trầm lạnh khàn khàn tắc nghẹn trong cổ họng.
" Cuối cùng, anh đã nhớ được nơi chúng ta quen nhau. Nhưng, em không còn đứng nơi đó chờ anh nữa, bởi vì em chờ mệt rồi, phải không? ". Vì sao em đứng trước mặt anh nhưng anh lại không nhớ được em.
Tay tiếp tục lật xuống phía sau, đều là những bức tranh họa anh. Màu giấy đã cũ nhưng vẫn hiện rõ từng nét mặt. Ngay cả anh cũng không nhớ được, vẻ mặt chính mình là thế nào. Đây như là tấm gương phản chiếu để anh nhìn thấy hình ảnh chính mình.
Gương mặt nam tính đường nét góc cạnh rõ ràng, nay pha vào biểu cảm đau thương. Là một bức tranh đẹp không kém phần bi luỵ.
Một đêm này Trình Dật Hàn thiếp đi trong căn phòng cô với sự cạn kiệt sức lực. Trong một thời gian ngắn, hơi thở nam nhân đã bình ổn, những tưởng sẽ ngủ ngon nhưng mi tâm không ngừng nhăn lại.
" Nhược, ngủ ngon!... ". Thanh âm nỉ non như một đứa con mất đi vòng tay ấm áp của người mẹ, như một người nam nhân đánh mất tình yêu khắc cốt ghi tâm.
Đôi khi, đúng là dù lỗi lầm của người khác, nhưng mà nếu không còn cách nào tha thứ và bỏ qua thì người đau lòng, tổn thương nhất chính là bản thân. Và bản thân sẽ chẳng tìm thấy được bình yên hay hạnh phúc.