Phiền Não Của Thiếu Niên Phản Diện

Chương 130


trước sau

Phong Bạch nợ y một lời giải thích.

Không phải giải thích tại sao lại giết nhiều người như vậy mà là giải thích vì sao hắn cố ý muốn giấu giếm, thậm chí còn dùng thủ đoạn để tính kế y.

Nhớ lại ngày đó Phong Bạch tỏ ra như đang bị đổ oan, thản nhiên chỉ trích chất vấn, thản nhiên phủi sạch mọi chuyện, không, hắn thậm chí còn không hề phủ nhận. Hắn chỉ cậy trong lòng Phong Thiệu có hắn cho nên mới đòi hỏi, đòi hỏi một cách hiển nhiên, tựa như hắn thật sự đang bị oan uổng, oan đến độ khiến Phong Thiệu vững tin chẳng mảy may nghi ngờ.

Vì thế y thỏa hiệp, thông cảm, nhận, nhượng bộ, thỏa mãn đối phương, hoàn toàn trở thành một trò cười, không phải y không tức giận. Y nhìn lại Phong Bạch, muốn tìm thấy chút chột dạ trong ánh mắt của đối phương nhưng Phong Bạch lại nhìn đi nơi khác.

Phong Bạch nói với Thái Dần: “Sư tổ, con cũng chẳng biết cái gì gọi là đại trận Thái A Quy Nguyên, nhưng đúng là linh cảnh Nam Hoa và bốn tông môn của Đại Hoang  châu bị diệt có liên quan đến con.”

Đối diện với ánh mắt chăm chú của mọi người, hắn nói tiếp: “Con tìm thấy chí bảo trong linh cảnh Nam Hoa, dẫn tới vô số tu giả cấp cao bắt đầu nảy sinh tranh đoạt. Con không những bị ép biến về hình dáng linh thú mà tính mạng cũng treo lơ lửng suốt cả chặng đường. May mà bảo khí xuất thế khiến cho linh cảnh bị rung chuyển, tất cả mọi tu giả đều bất hạnh bỏ mình, còn mỗi con may mắn chạy thoát được.”

Từ Giác cười một tiếng, chỉ thẳng điểm đáng ngờ: “Là loại bảo khí hiếm có bậc nào mới tạo ra uy áp nhường ấy? Uy áp gì mà không chỉ hãm hại mấy trăm tu giả, đồng thời còn hút hết tinh huyết nguyên phách của họ, ngay cả nội đan cũng chẳng sót lại?”

Trong lòng Phong Thiệu khẽ động, y bỗng nhiên nhớ đến số lượng không ít nội đan mà mình nhìn thấy trong túi gấm của Phong Bạch lúc trước.

Phong Bạch không hề đổi sắc mặt, chỉ nói: “Ta chạy trốn trong thế ngàn cân treo sợi tóc, chạy còn không kịp, làm gì có thời gian để ý đến tình cảnh sau đó của những tu giả khác trong linh cảnh Nam Hoa? Hơn nữa trong linh cảnh cũng có không ít Ma tu trà trộn vào, những chuyện kiểu như mất tinh huyết nguyên phách và nội đan chắc chắn không khỏi liên quan đến đám Ma tu.”

Hắn nhìn về phía Từ Giác, giọng nói không nhẹ không nặng: “Ta thân là thủ đồ của tông chủ Côn Luân, tu Kiếm đạo vô thượng, trong linh cảnh có đến mấy trăm tu giả, vì sao sư thúc tổ lại hoài nghi một mình ta? Chẳng lẽ do sư thúc tổ cảm thấy Côn Luân ta và Ma Đạo là cá mè một lứa?”

Lời này vừa nói ra, không chỉ mấy tên đệ tử đám Phương Trường Tín mà ngay cả Thái Dần cũng hơi nhíu mày.

Từ Giác lại chẳng hề trúng kế, ông thản nhiên nói: “Đúng là trong linh cảnh có đến mấy trăm tu giả nhưng chỉ có ngươi là người sống sót duy nhất. Về phần tinh huyết nguyên phách, ngươi người mang nhẫn Thái A, cưới đoạt tinh huyết nguyên phách để đút cho nó nhằm muốn bảo vệ Nguyên Thần bất diệt, đây không nhất định là việc Ma tu mới có thể làm. Về phần nội đan của những tu giả đã chết, có lẽ chính ngươi cũng có thể sử dụng được.”

Chiếc nhẫn… Bảo vệ Nguyên Thần…

Phong Thiệu nhíu mày, không tự chủ siết chặt tay. Y cảm nhận sự lạnh lẽo truyền đến từ chiếc nhẫn khiến suy nghĩ của y bay toán loạn.

“Ta biết nhất định tên Ma đầu nhà ngươi muốn chống chế, nhưng chẳng sao cả. Nếu muốn người không biết thì trừ khi mình đừng làm. Chân tướng mọi chuyện như thế nào, ta nhìn thấy, sư tôn ngươi nhìn thấy, sư thúc ngươi, còn cả mọi người trong tông cũng đều nhìn thấy.” Từ Giác nói xong liền liếc mắt nhìn đồ nhi ở bên cạnh.

Ánh mắt của Huệ Tịch vẫn dán chăm chú gắt gao trên người Phong Bạch, lúc này nhận được sự chỉ điểm của sư tôn, gã nói lạnh lùng: “Đỉnh Khí tông của ta vốn là một môn phái Đan Đỉnh, trên dưới toàn tông đều ăn Đỉnh Bạch đan để củng cố tu vi. Người trong tông một khi Kết Đan thì trong Kim đan sẽ vẫn còn sót lại Đỉnh Bạch. Đây là pháp khí chuyên dụng để luyện Đỉnh Bạch đan trong tông ta, một khi sử dụng thì có thể cảm nhận được phần Đỉnh Bạch còn xót lại… ”

Gã lấy từ trong túi gấm ra một dược đỉnh Thanh Đồng tinh xảo. Dược đỉnh kia vừa mới xuất hiện liền có khói trắng thoát ra từ những khe hở trên thân đỉnh rồi không ngừng quanh quẩn, sau đó không hẹn mà cùng như những sợi tơ dẫn đường bay thẳng về phía Phong Bạch đang đứng trong kiếm quang!

Từ lúc dược đỉnh được lấy ra cho đến khi nhìn thấy làn khói trắng quỷ dị, Phong Thiệu đảo mắt nhìn qua tất cả mọi người đang đứng trong điện, nhất thời nhận ra cảnh tượng này — Trong nguyên tác, Thanh Thành tôn giả tiêu diệt rất nhiều tông môn thế tục, thậm chí còn xuống tay cả với đệ tử của tứ đại tông môn, rốt cuộc đi đêm lắm thì có ngày gặp ma, có người bắt đầu hoài nghi thân phận của gã. Có một người trong tông môn thế tục là cá lọt lưới được Từ Giác thu nhận làm đệ tử, gã cũng sử dụng pháp khí trong tông môn của mình để chọc thủng sự thật Thanh Thành tôn giả tàn nhẫn giết hại mấy ngàn mạng người, cướp lấy nội đan của họ…

Quả nhiên, Huệ Tịch vừa thấy khói trắng bay về phía Phong Bạch thì vẻ mặt tràn ngập hận thù, chỉ vào hắn mắng to: “Quả nhiên là ngươi! Ngươi là một tên Ma đầu mất hết nhân tính! Chỉ trong một đêm mà giết hại mấy ngàn người, tuyệt diệt Đỉnh Khí tông của ta! Thậm chí ngươi còn cầm nội đan của người trong tông ta trở về!” Khi nói chuyện, gã còn lấy từ trong dược đỉnh ra một hạt châu, sau đó hạt châu với tốc độ sét đánh chẳng kịp bưng tai mà phi về phía Phong Bạch!

Phong Bạch đã bị khống chế trong kiếm quang tứ trọng thiên của Thái Dần nên chẳng thể tránh được, nhìn thấy sự thù hận của tên tiểu tăng thì biết hạt châu này chắc chắn muốn đoạt mệnh. Phong Thiệu không hề nghĩ ngợi, sử dụng Ma Ảnh Tiềm Bộ lập tức tiến lên nâng kiếm chắn lấy, chém bay hạt châu đi.

Dược châu bị hủy tản ra một mùi gay mũi, dù mọi người đã che mũi nhưng vẫn cảm thấy thần thức bị chấn động, đủ để thấy sự quỷ dị và độ sát thương của hạt châu. Phong Thiệu đứng mũi chịu sào, may mà có Ma giáp chống đỡ nên y chỉ cảm thấy đau đầu trong thoáng chốc, vẫn miễn cưỡng kiềm chế được.

Huệ Tịch tính sai, oán hận nhìn bốn phương rồi cười nhạo: “Côn Luân thân là tông môn đứng đầu của tu giới, vật mà vẫn bao che chưa chấp cho tên Ma đầu tu luyện tà thuật giết người vô số này, chẳng lẽ không sợ ngày sau chúng ta bước rập khuôn theo sao? Để tránh tai họa hai ngàn năm trước tái diễn lại một lần nữa, nếu Côn Luân không trừ hắn thì hãy giao cho sư tôn ta diệt hắn đi!”

“Câm miệng!” Phong Thiệu đã gác kiếm lên bả vai của đối phương, y cười lạnh: “Ngươi là cái thá gì mà dám đứng đây giương oai với Côn Luân, chỉ là một tên Trúc Cơ nho nhỏ lại dám đứng trước mặt sư tôn Thái Dần chân quân của ta để ra lệnh?”

Kiếm ý Viêm Hỏa tam trọng thiên bạo liệt bởi vì sự phẫn nộ của y mà càng ngày càng tuôn trào, tu vi của Huệ Tịch còn xa mới có thể sánh bằng, lúc này bị uy áp của y đè đến độ đan điền phát run, mồ hôi lạnh chảy ra liên lục, cơ hồ sắp nằm bò tại trận.

Từ Giác nhìn không vừa mắt, nâng tay hóa giải Xích Viêm kiếm của Phong Thiệu, nhíu mày nói: “Thiệu nhi, ta biết xưa nay ngươi là người nhân hậu. Thế nhưng hiện giờ chân tướng đã rõ ràng như vậy rồi, ngươi còn cố chấp cho rằng Lữ Minh Tịnh trong sạch ư? Lữ Minh Tịnh vì nhẫn Thái A mà làm linh cảnh Nam Hoa sụp đổ hai lần, sau đó lại giết hết người của bốn tông môn, khiến mấy ngàn tu giả chết dưới sự tư dục của hắn, hơn vạn phàm nhân phải trôi dạt khắp nơi!”

Ông ta thấy mi gian của Phong Thiệu hơi rung động thì tiếp tục khuyên nhủ: “Kẻ có tâm địa lang hổ tàn độc như vậy, chỉ mới sơ kì Kết Đan mà đã có thể ngoan tuyệt chừng ấy, nếu như ngày sau thăng giai, vì để thỏa mãn pháp khí và tư dục của bản thân thì sợ là người của tứ đại tông hắn cũng chẳng bỏ qua cho đâu!”

“Bởi vậy, cho dù là vì phàm nhân của Cửu Châu hay là hàng vạn tu giả, và cả tứ đại tông môn ta. Dù có thế nào thì Ma đầu này cũng không thể không trừ– ” Đôi mắt của Từ Giác lộ vẻ xác xơ tiêu điều, tràng hạt trong tay ông ta vừa động liền có một đạo pháp quang thoáng hiện lên.

Phong Thiệu theo bản năng che phía trước Phong Bạch, cũng theo bản năng muốn tiếp chiêu. Chỉ trong nháy mắt ấy, y tựa như nhìn thấy Thanh Thành tôn giả trong nguyên tác, bị mọi người ép hỏi, nghi ngờ, khinh bỉ và tấn công, cuối cùng bị trục xuất khỏi tông môn, từ đó trở thành một đại Ma
đầu của Cửu Châu. Y chỉ vừa nghĩ người đó biến thành Phong Bạch thì trong tay đã đánh ra mười phần lực đạo.

Phong Thiệu chẳng hề nghĩ ngợi đến sự chênh lệch giữa mình và một vị chân quân Phản Hư kỳ, y chỉ theo bản năng dùng toàn lực để ngăn cản nhưng cũng chẳng tiếp được mấy chiêu. Bởi vì khoảng cách tu vi lớn đến vậy nên dù Từ Giác đã kịp thời thu tay lại thì vẫn khiến Phong Thiệu bị thương đến da tróc thịt bong.

“Ngươi hồ đồ! Sao có thể nhân từ với một tên Ma đầu như vậy!” Từ Giác nói đầy đau lòng “Tránh ra!”

Phong Thiệu cũng biết bản thân hồ đồ, cũng biết mình rất nhân từ, rất nuông chiều với Phong Bạch mới khiến hắn tác quai tác quái trên đầu như vậy. Hắn lừa trên gạt dưới, trong lòng tràn đầy sự tính kế… Y tức giận, y khó chịu, nhưng điều càng khiến y tức giận đó là có người muốn đi trước y để dạy dỗ Phong Bạch!

Không chỉ dạy dỗ mà còn muốn Phong Thiệu làm một mẻ, khỏe suốt đời, không còn bị súc sinh này lừa gạt dụ dỗ nữa.

Nhưng Phong Thiệu không đồng ý, cho dù bản thân y muốn làm một mẻ khỏe cả đời thì cũng không cần người ngoài phải ra tay.

“Hắn là người của ta, đừng nói hắn vốn không phải Ma đầu, cho dù có thật sự là Ma đầu thì ta cũng không bao giờ tránh ra.” Phong Thiệu thu lại vẻ tươi cười, giọng nói lạnh băng đầy cứng rắn. Sau đó y không thèm để ý đến Từ Giác đang kinh chấn mà chỉ cúi đầu trước Thái Dần vẫn luôn giữ sự trầm mặc.

“Sư tôn, Minh Tịnh tâm tư thuần túy, một lòng tu kiếm, tuyệt đối không phải mMa đầu. Mặc dù chuyện ở linh cảnh Nam Hoa và bốn tông môn tử thương có liên lụy đến hắn nhưng thực ra đều có nguyên nhân cả, cũng không giống như điều Từ Giác sư thúc hiểu lầm. Minh Tịnh dùng nhẫn Thái A không phải vì tư dục mà do lúc trước con đã bị lão tổ Ma tu làm trọng thương, sau khi biết được sự thần kì của nhẫn Thái A nên mới lệnh Minh Tịnh làm như vậy.”

Phong Thiệu ngừng lại một chút,nhìn về phía Từ Giác, gật đầu tạ lỗi: “Bởi vì lúc trước bị trọng thương nên tâm tình có phần vội vàng, làm việc mất kết cấu, không ngờ lại khiến linh cảnh Nam Hoa bị sụp đổ, quả thật là do sai lầm của mình Thiệu, mong sư thúc thứ lỗi.”

Từ Giác nào tin y, người có thể khám phá ra Chấp Ngã* trong vòng hơn mười ngày thì tâm cảnh há lại vì trọng thương mà mất đi chính xác? Người xưa nay vẫn luôn thiện lương lại bỗng chốc tâm tính đại biến, làm việc một cách thô bạo? Thế nhưng khi ông dùng từng câu để dẫn dắt đối phương trả lời đối chất thì cố tình Phong Thiệu lại ứng đối một cạch trôi chảy, chẳng mảy may có một chút sau lầm cứ như là do ông quấn lấy không ngớt khiến ông vừa tiếc lại vừa giận: “Thiệu Nhi, ngươi khiến ta thật thất vọng! Những tính mạng vô tội kia cứ chết một cách oan uổng như vậy sao? Ngươi dùng tư tâm để bao che, liệu có thấy thất vọng với chính bản tâm của mình không?” (Chấp Ngã là một khái niệm trong Phật giáo, nó khá là khó hiểu để giải thích và bản thân mình cũng chưa đủ trình độ để tóm gọn giải thích cho các bạn, nếu các bạn muốn biết thêm thì có thể gg từ khóa này và tìm hiểu thêm nha)

Phong Thiệu môi mím chặt, chẳng hề nói một lời.

Cho dù như thế nào thì Từ Giác vẫn cảm thấy Phong Thiệu không phải người như vậy. Xưa nay Phong Thiệu luôn khác biệt với những tu giả khác,, đối xử với mọi người khoan dung, ngay cả Tán tu cũng được đối xử bình đẳng, thậm chí y còn thành lập Tứ Châu Minh để bảo vệ Tán tu… Kiểu người này, nhất định là do Lữ Minh Tịnh đã mê hoặc mới khiến y không phân rõ phải trái, nhận tội thay hắn.

Từ Giác lại càng tức giận hơn, vào lúc ông ta sắp ra tay muốn trực tiếp lấy mạng của Lữ Minh Tịnh thì Phong Thiệu lại bỗng nâng tay lên. yY khẽ vuốt tay trái, sau đó tháo một chiếc nhẫn màu bạc ra khỏi tay.

Phong Bạch đang bị kiếm quang khống chế lập tức cảm thấy trong lòng trầm xuống, cũng hiểu rõ ý thúc thúc định làm gì. Hắn vội vàng rút Trạm Lô kiếm bổ về phía kiếm quang, chẳng thèm để ý việc mình tấn công bị kiếm quang phản phệ mà chỉ hét lên: “Thúc thúc, không thể!”

Có điều đã muộn, Phong Thiệu đưa chiếc nhẫn bạc kia đến trước mặt của Từ Giác để đối phương cảm nhận.

“Đây chính là nhẫn Thái A, nó nhờ vào một lượng lớn tinh huyết nguyên phách để bảo vệ Nguyên Thần bất diệt, đúng là có tổn thương Thiên Đạo. Hôm nay ta lập tức tiêu hủy chiếc nhẫn này, thiên hạ sẽ chẳng còn nhẫn Thái A nữa, càng không còn ai tạo nên sát nghiệp như vậy nữa.”

Phong Thiệu nói xong, chiếc nhẫn màu bạc đã trở về tay. Ánh lửa thoáng chốc đã bùng lên, mặc dù chiếc nhẫn này chẳng phải vật phàm nhưng cũng bị thiêu đốt đến kêu lên rin rít. Cùng lúc đó, kiếm quang của Phong Bạch và kiếm quang đỏ rực chợt sáng lên, cuối cùng nhẫn Thái A cũng hòa thành một đống vụn.

Trước mắt bao người, Phong Thiệu nhẹ nhàng thổi một hơi liền khiến cho hung khí trong miệng của Từ Giác biến mất chẳng còn thấy tăm tích.

“Sư thúc, đây chỉ là một hồi hiểu lầm thôi. Hiện giờ pháp khí đầu sỏ đã không còn nữa, ta nghĩ không cần vì vậy mà làm ảnh hưởng đến tình hữu nghị xưa nay giữa Bồ Đề và Côn Luân.” Giọng nói của Phong Thiệu lại trở nên ôn hòa lễ độ.

Nhưng sự ôn hòa này lại khiến Từ Giác cảm thấy chán ghét. Một Phong Thiệu như vậy chẳng hề khác biệt với những đệ tử khác của tứ tông, chỉ coi Tán tu, phàm nhân và tu giả trong thế tục như những con kiến, tựa sinh tử của những người đó chỉ nhẹ như lông hồng, chỉ vì một hồi hiểu lầm đã phải tan thành mây khói. Ông vốn có thể lấy việc đối phương giết đám người Huệ Nhân của chùa làm cớ gây khó dễ, nhưng tạm thời cho dù với những người đã chết trong linh cảnh hay là những lý do thoái thác của Phong Thiệu lúc trước thì ý tứ cũng đều là mọi việc chẳng may, không ngờ lại làm linh cảnh sụp đổ.

Cho nên với những việc liên quan thì ông lại chẳng hòi được gì, càng không thể danh chính ngôn thuận giết tên Ma đầu Lữ Minh Tịnh này

Thấy Từ Giác không vui, Phong Thiệu lại liếc mắt nhìn Huệ Tịch như đang muốn ăn thịt người ở bên cạnh rồi cười nói: “Sư thúc, Huệ Tịch tuổi còn nhỏ, Minh Tịnh cũng là tuổi còn nhỏ. Nhỏ tuổi thì khó tránh khỏi làm việc có phần lỗ mãng, kiểu gì cũng phạm chút sai lầm. Nếu như cứ so đo, lúc trước Huệ Tịch xúc động như vậy, giả mà sư tôn ta nhất thời tức giận thì chỉ sợ sư thúc phải thu lại một đệ tử khác rồi. Lui một bước trời cao biển rộng.”

Chuyện đã đến nước này, cho dù Thái Dần chẳng tin lý do thoái thác của đồ nhi nhà mình nhưng cũng không thể chọc thủng. Dù sao Lữ Minh Tịnh vẫn là người của Côn Luân, cho dù ông và Từ Giác là lão hữu thì cũng vẫn khác tông môn. Lúc này thấy Phong Thiệu thất lễ như vậy thì cũng chỉ đành giả như không thấy gì.

Sự không vui của Từ Giác đã viết rõ trên mặt, tựa như ông chưa bao giờ quen biết Phong Thiệu vậy. Thiếu niên Kiếm tu thẳng thắn lại không mất đi sự lương thiện, ôn hòa nhưng vẫn cực kỳ cứng cỏi đã đi đâu rồi? Tại sao lại trở thành Ma tu giọng điệu khắc nghiệt, khí thế bức người, coi mạng như cỏ rác?

Trong lòng Từ Giác khẽ ai thán một tiếng, nhưng thời cơ trước mắt không ổn nên chỉ đành rời đi, có điều ông ta sẽ không bỏ qua tên Ma đầu này. Nhờ có thân thể thánh thú nên tu vi và thực lực của tên Ma đầu này tiến triển rất nhanh, tâm tính của hắn lại thô bạo như vật… Không thể để tai họa như hai ngàn năm trước lặp lại lần nữa.

- -----oOo------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện