Phiền Não Của Thiếu Niên Phản Diện

Chương 135


trước sau

Thanh Dương chưa bao giờ định bỏ qua viên ma châu Âm Huyết kia, huống chi viên Ma châu đó đã chuyển từ tử châu thành sinh châu, theo tu vi của Nguyên Hạo tăng lên thì khi gã ăn sẽ càng chiếm được hời. Năm đó gã trộm gà không được còn mất nắm gạo, suýt nữa đã phải bỏ mạng dưới tay Lữ Minh Tịnh, cuối cùng còn thành nô dịch của đối phương. Cho nên từ đó về sau gã làm việc cũng cẩn thận hơn rất nhiều.

Viên Ma châu này là do gã đã tiêu tốn không biết bao nhiêu công sức, vất vả lắm mới luyện thành, bởi vậy nó cũng có sự liên kết đặc biệt với gã, mặc dù năm dài tháng rộng khiến những thứ đã từng tích lũy bị phai nhạt dần, nhưng muốn nhờ mối liên kết này để tìm thấy đối phương thì vẫn khá dễ dàng. Sau lần thất bại đó, bởi vì gã không tiện ra tay nên đã sai vài tên Ma tu trà trộn theo dõi, bất cứ lúc nào cũng có thể nắm rõ tung tích của Nguyên Hạo.

Sau khi biết Nguyên Hạo và con Nhai Xế kia đang hao tâm tốn sức muốn tìm kiếm những loại linh tài địa bảo giúp Yêu tu thăng cấp, Thanh Dương đã công bố danh sách những loại linh tài địa bảo nằm trong mê cảnh Bảo Nguyệt, gã muốn dùng những thứ này để gậy ông đập lưng ông.

Nếu một đấu một thì cho dù Thanh Dương đã Kết Anh cũng khó mà thắng được Xuyên Nghi, đặc biệt sau khi Xuyên Nghi đã dần dần thức tỉnh huyết mạch của Long tộc. Có điều hiện giờ Thanh Dương đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, còn Xuyên Nghi và Nguyên Hạo lại không hề đề phòng, cho nên kết cục cuối cùng vẫn khá bí ẩn.

Trong lúc đó, Xuyên Nghi dùng tiếng rồng ngâm mới lĩnh ngộ khiến đám đệ tử Phiêu Miểu đang chặn đường không thể chống lại nổi. Những người tu vi thấp đều đã bất tỉnh nhân sự, người tu vi cao thì linh lực bị phong bế, không đủ gây họa. Trong mê cảnh Bảo Nguyệt đã ngã rạp thành hàng, chỉ còn Nguyên Hạo đang tươi cười đến sáng lạn, nhanh chóng cắn nuối những nữ tu đã bị tiếng rồng ngâm làm ngất xỉu.

Mặc dù Phiêu Miểu xếp cuối trong tứ đại tông môn nhưng đệ tử của họ đều là nữ tu, bởi vì có đạo lữ trải rộng khắp Cửu Châu nên bình thường ai cũng nể mặt họ ba phần. Đám đệ tử chưa từng phải nếm mùi đau khổ như vậy, lúc này thấy hai người một là Ma Tu một là dị thú thì không khỏi chấn đ0ng, người lập tức cầu xin tha thứ, kẻ lại lấy danh tiếng của Phiêu Miểu để đe dọa.

“Các ngươi làm nhục Phiêu Miểu ta như vậy, nhất định các bậc tổ của Phiêu Miểu sẽ băm các ngươi thành trăm mảnh!”

“Hai tháng nữa là bắt đầu khởi cảnh rồi, các ngươi cần gì phải đuổi tận giết tuyệt như thế!”

“Xời, đuổi tận giết tuyệt chẳng phải là sở trường của đám Phiêu Miểu các ngươi à.” Nguyên Hạo cười nhạo. Cậu không hề sợ hãi, cũng chẳng có chút thương hại nào, chỉ có kẻ ngốc mới đợi đến khi khởi cảnh thôi. Ai biết những năm vừa rồi, trong số tu giả đã ch3t có bao nhiêu người ch3t trong mê cảnh, bao nhiêu người ch3t trong tay Phiêu Miểu. Tất nhiên phải ra tay trước mới chiếm được lợi thế, khiến đám Phiêu Miểu không còn cơ hội đ0ng tay đ0ng chân.

Kế hoạch này thì tốt đấy, nhưng không ngờ bọ ngựa bắt v3, chim sẻ rình sau. Lúc Nguyên Hạo và Xuyên Nghi vừa xâm nhập vào mê cảnh Bảo Nguyệt thì lập tức gặp phải tập kích — chỉ thấy trong tầm mắt của họ bỗng xuất hiện một luồng sáng đỏ rực chói mắt tạo thành đường thẳng với tốc độ khủng khiếp!

Xuyên Nghi đã bắt đầu hóa rồng nên giác quan cũng nhạy bén hơn xa những người bình thường, mặc dù công kích chưa đến nhưng vệt sáng màu đỏ rực bị nén đến cực điểm này khiến cho hắn cảm thấy nguy hiểm, hơn nữa còn là loại nguy hiểm mạnh mẽ đến độ khiến cho người ta không thể th0 nổi. Hắn nhanh chóng vươn tay chụp lấy Nguyên Hạo rồi khiêng y lên vai, nhưng hình người không nhanh bằng hình thú, cuối cùng vẫn chậm mất một bước.

Đột nhiên Ma khí tràn ngập khắp mọi nơi tạo thành một loại áp lực kỳ dị, khiến cho linh khí và không khí chảy loạn khắp bốn phía. Gần như chỉ trong nháy mắt, hai bóng dáng một cao lớn một thanh mảnh đã lập tức biến mất khỏi mê cảnh Bảo Nguyệt.

Vào khoảnh khắc hai người biến mất, có một nam tử mặc huyền y đang đứng cách đó không xa, nếu không nhìn kĩ thì sẽ tưởng đó chỉ là một đám sương đen. Thực ra do gã đang được vây trong ma khí đậm đặc như sương mù, trên tay gã còn nâng một pháp khí màu đỏ, xung quanh nó loang lổ những đốm sáng màu máu trông vô cùng tà khí.

“Quả nhiên Ma khí của lão tồ chẳng phải vật phàm.” Thanh Dương cười khẽ. Gã nhìn thi thể nằm rải rác khắp nơi trong mê cảnh thì không nán lại đây lâu, tạo ra đ0ng tĩnh lớn như vậy chắc chắn sẽ nhanh chóng thu hút nhiều người đến đây.

Không thể nghi ngờ, đợi khi Phong Thiệu và Từ Giác nghe tin đi tới thì thậm chí còn chẳng phải là nhóm người đến sớm nhất. Mặc dù Phản Hư chân quân có thể khống chế tường vân với tốc độ rất nhanh nhưng dù sao bọn họ cũng đang ở khá xa, không thể so được với những tu giả đang cắm cọc trong thành chờ ngày mở mê cảnh để tham gia kén rể. Mê cảnh Bảo Nguyện đang là nơi bọn họ chú ý nhất vào lúc này.

“Rõ ràng ta cảm nhận được… ” Phong Thiệu nhíu chặt mày. Y không hề phát hiện ra tung tích của Xuyên Nghi và Nguyên Hạo trong đám tu giả đông đúc và nhóm nữ tu của Phiêu Miểu. Mặc dù hiện giờ y không thể dùng Thần Thức để thức tảo nhưng y và Xuyên Nghi có mối liên kết chủ tớ, với Nguyên Hạo lại càng tâm ý tương liên bởi Ma châu tựa như một miếng thịt được cắt xuống từ trên người y.

Từ Giác nhìn thoáng qua những thân thể trên mặt đất liền biết là do đám Ma tu gây nên.

Lúc này dù Phiêu Miểu đã cho người đến giải quyết hậu quả nhưng vẫn không thể áp chế được đám tu giả kết thành đội muốn nhân cơ hội để gây sự, hai bên đều giương cung bạt kiếm, xung đột vô cùng căng thẳng.

Từ Giác đã nghe những tin đồn về mê cảnh Bảo Nguyệt từ lâm, mặc dù không muốn nhúng tay vào nhưng cũng thầm lo lắng: “Yêu thú hoành hành không bị ngăn cản, Ma Tu làm việc tàn bạo, tu giả lại tự giết lẫn nhau.” Ông quay đầu nhìn về phía Phong Thiệu: “Đêm hôm trước ta từng tính thử một quẻ, không ngờ đúng là Thái Bạch nhập nguyệt. Đây là điềm báo tai họa.”

Phong Thiệu không nghiên cứu về tinh tượng, huống chi lúc này sự chú ý của y vẫn đang treo trên an nguy của Nguyên Hạo và Xuyên Nghi. Dù biết nơi này kỳ lạ, bản thân y cũng muốn thử điều tra rõ nhưng lại càng quan tâm đến Hà Loan đang bị Phiêu Miểu bắt đi hơn.

Rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan khiến y không biết mình nên chọn lựa như thế nào. Bên kia đám tu giả ùn ùn kéo đến đã bắt đầu gi40 chiến với nhóm nữ tu của Phiêu Miểu. Lúc đầu định đánh thử một chút, sau đó phát hiện Phiêu Miểu chỉ có hơn mười người còn bọn họ lại có gần một trăm liền lập tức vứt bỏ sự kiêng kị với tứ đại tông môn, dồn hết sức vào cuộc hỗn chiến. Có không ít tu giả muốn thừa dịp hỗn loạn để vọt vào mê cảnh, định chia một chén canh.

Tiếng pháp khí va chạm vào nhau không ngừng vang lên bên tai, đủ loại linh lực và thế công phóng ra một cách tùy ý. Cục diện này cũng rất nguy hiểm với một người chẳng khác gì phàm nhân như Phong Thiệu. May mà Từ Giác nhanh tay lẹ mắt đã lập tức ôm y vào lòng, sau đó ông tung phật châu ra tạo thành một lớp màng ngăn cách màu vàng, đồng thời lùi ra sau hơn mười trượng.

Vừa mới ổn định lại, Phong Thiệu còn chưa kịp th0 phào thì đã nhìn thấy người đối diện đang đi tới — Quần áo vàng nhạt cùng với khuôn mặt phấn nộn, một đôi mắt rất linh đ0ng, chẳng phải Hà Loan thì là ai?

“A Loan!” Phong Thiệu kêu lên
một tiếng đầy vui sướng, sau đó lập tức chạy ra khỏi vòng tay của Từ Giác, ở đầu bên kia Hà Loan cũng nhảy liêu xiêu rồi sà vào trong lòng Phong Thiệu, nắm lấy tay áo y mãi không buông: “Sư tôn đã đi đâu vậy, A Loan nhớ ngươi muốn ch3t!”

“Tại sao con thoát ra được… ” Phong Thiệu sờ đầu nàng, còn chưa dứt lời đã nghe thấy một tiếng “Thúc thúc” quen thuộc. Y vừa quay đầu liền bị đối phương kéo qua một cách thô lỗ, khiến y không thể không nhìn thẳng cái tên ngang ngược này.

Vẫn là khuôn mặt tu mi ưng mục như ngày nào. Bởi vì trận hỗn chiến cách đó không xa đảo loạn linh khí của thiên địa khiến sắc trời trở nên xám xịt nhưng vẫn có một chút ánh sáng xám xanh chiếu rọi. Khuôn mặt của người nam nhân trước mắt một nửa được ánh sáng chiếu đến, một nửa chìm trong bóng tối khiến hắn có vẻ anh tuấn mà lạnh lùng. Có điều cũng không phải hoàn toàn lạnh lùng, Phong Thiệu nhìn thấy trong đôi mắt vàng của đối phương ánh lên những tia lửa nóng rực.

“Thúc thúc chỉ nhìn thấy đồ đệ mà không nhìn thấy ta ư?” Phong Bạch nở nụ cười. Hắn cười để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ khiến nụ cười này mang theo một chút tính cách trẻ con kỳ lạ “Thúc thúc gầy đi rồi.”

Nếu ban đầu Phong Thiệu vẫn còn hơi tức giận vì lần cu0ng bạo trước đó thì bây giờ khi nhìn thấy nụ cười này của hắn đã khiến y tiêu mất hơn nửa cơn giận. Xưa nay y là người luôn ăn mềm không ăn cứng, nhất là với tính cách trẻ con như thế này… Với tu giả mà nói, mấy chục tuổi thật sự vẫn được coi là một đứa trẻ chưa lớn. Y không nên quá so đo tính toán, ngay cả khi đối phương dùng cách làm sai trái như vậy.

Huống chi Phong Thiệu cũng không thật sự muốn tính toán với hắn, chẳng qua là do y lo sợ về hậu họa sau này mà thôi.

Hơn nữa y thật sự rất nhớ hắn, lúc đầu là muốn dạy cho hắn một bài học, sau đó muốn giáo duc hắn, còn đến bây giờ Phong Thiệu chỉ nhớ hắn mà thôi. Còn định nói nhiều hơn nhưng bỗng nhiên nhận ra vẫn còn người ngoài ở đây, y hơi xấu hổ nhìn về phía Từ Giác, đang muốn đẩy Phong Bạch ra thì đã thấy hắn ôm càng chặt hơn.

Phong Thiệu sợ hắn xúc đ0ng làm xằng bậy, cũng sợ Từ Giác lập tức ra tay muốn giải quyết tên Ma đầu này, may mà Phong Bạch không làm gì cả.

“Hơn nửa năm nay thúc thúc luôn ở cùng với sư thúc tổ?” Hắn hơi nheo mắt, cố gắng che dấu sự âm trầm đang dần bốc lên trong lòng.

Phong Thiệu nhìn Từ Giác sau đó cười cười gật đầu. Lúc y đang định nói chuyện để làm dịu bầu không khí thì Phong Bạch cũng cười lên. Vẻ mặt luôn lạnh lùng hờ hững không vì tươi cười mà dịu đi, ngược lại như hắn đang đeo thêm một tấm mặt nạ lạnh lẽo. Hắn giành nói trước: “Đa tạ sư thúc tổ đã chăm sóc. Sau này sẽ không phiền sư thúc tổ phải phí sức như vật nữa. Chăm sóc đạo lữ vốn là trách nhiệm của ta.”

Thấy cảnh hai người gặp nhau như vậy, dù không nói nhiều nhưng Từ Giác đã hiểu rõ. Xưa nay ông là người tâm tính thông minh, bởi vậy cũng lập tức hiểu rõ chỉ sợ không thể có bất kì khe hở nào giữa hai người này để có thể chen lọt vào được.

Ở cùng Phong Thiệu đã hơn nửa năm, ông thường bị mê hoặc trước vẻ lơ đãng, thất thần của y. Giờ nghĩ lại mới thấy, lúc ấy Phong Thiệu đang nhớ đến ai thì đáp án đã được viết rõ ràng trước mắt. Trong lòng Từ Giác hơi rối loạn, ông nói: “Cái ngươi gọi là chăm sóc chính là sự ép buộc, lạm sát người vô tội, ép Thiệu nhi phải sống qua ngày nhờ Huyết khí của những tu giả mà ngươi đã giết ư?”

“Phiền sư thúc tổ lo lắng rồi.” Phong Bạch quay đầu, nhìn Phong Thiệu đầy dịu dàng, sau đó cánh tay tựa như vô tình ôm lấy vai y rồi mới quay đầu nhìn Từ Giác: “Thật không dám giấu diếm. Kỳ thật trong thời gian này ta đã nhờ lão tiền bối thoái ẩn của tông môn tìm ra phương pháp giải cứu. Không cần huyết khí mà thúc thúc vẫn có thể hoàn toàn thoát được khống chế của Huyết La.”

“Thật ư?” Phong Thiệu mừng rỡ.

Từ Giác cả kinh nhưng cũng không hoàn toàn vui vẻ. Ông không rõ cảm xúc hiện giờ của mình là thế nào, chỉ cảm thấy tâm trạng cũng chẳng tốt đẹp lắm. Ông đành thầm ngâm kinh văn để tĩnh tâm, khi nhìn thấy vẻ tái nhợt của Phong Thiệu hiện lên chút hồng nhuận do vui sướng thì tâm tư đang hỗn loạn cũng chợt bình phục phần nào.

“Nếu được như thế thì chính là chuyện tốt. Từ nay về sau ta cũng không cần xâm nhập pháp chú cho ngươi nữa, tránh để ngươi phải tiếp tục chịu tra tấn.” Từ Giác cười, rốt cuộc có lộ ra dáng vẻ thong dong. Ông lập tức điểm nhập mi tâm của Phong Thiệu, chỉ thấy nơi đó bỗng hiện ra một hàng chú văn Kim Cang kèm theo rất nhiều sương đen quẩn quanh.

Phong Thiệu bây giờ chẳng khác gì người phàm, sau khi lấy ra pháp chú thì cả người y như bị mất hồn, gần như không thể đứng thẳng nổi mà phải dựa hoàn toàn vào Phong Bạch. Hà Loan thấy cảnh này thì không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn tên hòa thượng kia, vẻ mặt vô cùng lo sợ: “Sư nương, sư tôn bị sao vậy?”

Phong Bạch không đáp lại, chỉ là khuôn mặt cố nặn ra vẻ ôn hòa khi nãy đã có mấy phần vặn vẹo.

Từ Giác coi như không thấy, ông nhìn thoáng qua Phong Thiệu đã ngất lìm đi, phật châu được nắm trong tay rung đ0ng một cách hỗn loạn. Cuối cùng ông cười lớn một tiếng rồi xoay người cưỡi mây bay đi mất.

“Sư nương, sư tôn… ” Hà Loan kéo ống tay áo của Phong Bạch. Phong Bạch chậm rãi cười lạnh: “Sư tôn ngươi là Ma tu, không ngờ lại dùng pháp chú của Phật môn để khống chế Huyết La trong cơ thể. Là y không muốn sống nữa hay do y tin tưởng con lừa trọc kia hơn ta?”

Hà Loan ngạc nhiên, một phần cảm thấy kinh ngạc vì sư tôn nhà mình lớn mật, một phần lại e ngại trước khí thế lúc này của sư nương, vì vậy không khỏi lắp ba lắp bắp khuyên nhủ: “Sư nương đừng hiểu lầm, nếu nói đến tin tưởng thì người mà sư tôn tin tưởng nhất chỉ có sư nương thôi. Đến ta còn phải xếp sau nữa là lão hòa thượng này?”

Phong Bạch chẳng nói tiếng nào, chỉ ôm ngang người trong lòng lên rồi phân phó một câu: “Ta đưa sư tôn ngươi đi chữa thương, ngươi tự đi đi” nói xong liền ngự kiếm bay đi mấy.

Hà Loan cũng không yên lòng về Phong Thiệu nhưng lại chẳng dám đuổi theo đối phương, chỉ thấy cự kiếm màu đen bay vụt qua rồi lập tức mất hút không còn bóng dáng đâu nữa khiến nàng tức đến dậm chân trên phi kiếm. Lại nhớ tới vẻ mặt của Phong Bạch lúc nãy thì không khỏi cảm thấy thấp thỏm bất an trong lòng, sợ Phong Bạch bạo hành sư tôn nhà mình.

Đừng nói không biết hiện giờ sư tôn đang bị thương như thế nào, cho dù lúc khỏe mạnh thì sư tôn của nàng cũng là người luôn ôn hòa thiện lương, chắc chắn sẽ bị sư nương bắt nạt! Nghĩ đến đây, Hà Loan quyết định đi tìm Liên Vân tỷ tỷ thương lượng cách giải cứu sư tôn nhà mình.

- -----oOo-----

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện