Sau khi nhảy xuống huyết trì, Phong Thiệu liền được đưa đến một nơi khác.
Sương đen dày đặc bao phủ khắp nơi, dưới chân là bùn lầy trải rộng.
Nếu ở bên ngoài động phủ là ban ngày thì nơi đây tựa như màn đêm u ám, nhìn chẳng khác gì khung cảnh trong những bộ phim kinh dị.
Linh khí dồi dào ở động thiên của Côn Luân tạo cho Phong Thiệu cảm giác thoải mái tự tại, còn ma khí nồng đậm ở nơi này lại khiến y như cá gặp nước.
Bất chấp pháp bào trên người đã bị huyết trì và sương mù đen dần ăn mòn hết, y mặc quần manh áo rách ngồi nhập định ngay tại chỗ, bắt đầu ngâm tụng Tế Luyện Tâm chú, lặng lẽ hấp thụ ma khí vào trong cơ thể.
Ma khí bị đè nén quanh năm, giờ khắc này tựa như chim sổ lồng, trở nên cực kỳ hăng hái.
Bàn tay bấm pháp quyết của Phong Thiệu vẫn bất động, thân thể được bao phủ bởi một vầng sáng màu đỏ đen đang không ngừng run nhẹ.
Nơi này chính là động phủ do Tu Di lão tổ tạo ra.
Địa điểm ban đầu vốn nằm ở vùng đất cổ xưa cách xa hàng vạn dặm, nơi được coi là hang ổ của đám Ma tu.
Năm đó, vì để giúp Phong Thiệu trùng tu lại gân mạch nên Tu Di đã lập tạm một động phủ ở ngay này cho y tu Ma.
Dù đã hơn mười năm trôi qua nhưng ma khí ở đây vẫn cực kỳ dồi dào, không hề có dấu hiện giảm đi chút nào.
Không hổ là tác phẩm do đại năng Đại Thừa kỳ để lại.
Với Phong Thiệu hiện giờ mà nói, thay vì chạy đến vùng đất cổ xưa xa tít tắp thì chẳng bằng tu luyện luôn ở động phủ này, lượng ma khí nồng đậm ở đây sẽ giúp y làm chơi ăn thật.
Ngoài ra nơi này còn có cấm chế mà Tu Di lão tổ đã thiết lập, cho nên cực kỳ an toàn.
Phong Thiệu không cầu mong gì nhiều, chỉ hy vọng có thể củng cố được cảnh giới Kim Đan sơ kỳ của mình, tránh lúc đi vào trong bí cảnh ở Tàng Phong sơn, chưa lấy được Thất Tinh Linh Nhĩ thì mạng đã treo ở đó rồi.
So với Thanh Thành tôn giả trong nguyên tác có thể dùng tu vi Kim Đan sơ kì để ép một tu giả Kim Đan hậu kì tự bạo, Phong Thiệu thật sự là yếu ớt đến không thể tin nổi.
Ngay cả Thanh Thành tôn giả còn phải trải qua bao phen nguy nan mới lấy được Thất Tinh Linh Nhĩ chứ đừng nói tới y.
Giờ phút này, nếu có người ở đây nhìn kỹ thì sẽ phát hiện trên da thịt của Phong Thiệu đang chằng chịt các nốt đỏ tươi như máu.
Từng nhánh của bụi gai nhô lên tựa như một vật sống, chúng đang không ngừng di chuyển trên khắp thân thể y, cảnh tượng đó trông cực kỳ quỷ dị.
Bụi gai Hỗn Nguyên cũng là một trong những kiệt tác mà Tu Di lão tổ để lại.
Lão ta yêu thích Phong Thiệu có ma thể bẩm sinh với tư chất được trời cao ưu ái.
Mặc dù tu vi của y đã bị phế bỏ hoàn toàn, nhưng với khả năng của một vị Đại Thừa kỳ như lão, muốn giúp một tiểu bối mới bước chân đến cánh cửa Kim Đan nghịch thiên cải mệnh cũng không phải là việc khó.
Có điều Tu Di lão tổ là một Ma tôn cho nên cách làm việc của lão cũng không theo lẽ thường.
Lão đã dùng một phương thức cực kỳ quỷ dị – phá hủy hoàn toàn thân xác của Phong Thiệu, sau đó chôn một bụi gai Hỗn Nguyên vào sâu trong gân mạch và máu thịt của y, ở nơi chính giữa đan điền.
Bụi gai Hỗn Nguyên là một loại ma thực rất quý hiếm, lấy linh khí làm thức ăn, thường được dùng để chế tạo pháp bảo xâm chiếm đối thủ, hoặc được chế thành đan dược.
Cả hai thứ trên đều có giá trị vô cùng xa xỉ, mà một bụi Hỗn Nguyên còn nguyên vẹn lại càng có giá trên trời.
Tuy đan điền và gân mạch của Phong Thiệu đều đã bị phá hủy nhưng Nguyên Thần lại không bị tổn hại, chỉ là chẳng thể sinh ra linh khí được nữa.
Sau khi bụi gai Nguyên Kinh được gieo trồng trong cơ thể y, nó sẽ bò sát theo Nguyên Thần, dần dần thay thế cho những sợi kinh mạch cũ của y, mãi đến khi phá vỡ da thịt, chui ra khỏi cơ thể mới thôi.
Cuối cùng Phong Thiệu cũng đả thông được đan điền và kinh mạch.
Cứ mỗi lần thân thể run rẩy là khuôn mặt của Phong Thiệu cũng co giật theo, lộ ra vẻ mặt vô cùng thống khổ.
Từng giọt mồ hôi tựa như những hạt đậu không ngừng rơi xuống từ trán y, cứ như y đang phải vận động cực kỳ kịch liệt, thậm chí cả quần áo cũng bị mồ hôi thấm ướt sũng.
Không biết sau bao lâu, trên người Phong Thiệu lại nổi lên một lớp ma khí màu đỏ đen.
Dấu vết của bụi gai dần lặn xuống cho đến khi làn da khôi phục lại vẻ trắng nõn như ban đầu.
Chỉ có phần mi tâm của y là hơi để lộ một chút tà khí.
Tuy nhiên chỉ trong một chớp mắt, y đã khôi phục lại dáng vẻ ôn hòa như ban đầu.
Dù động phủ tạm thời này là một nơi rất tốt để tu luyện nhưng Phong Thiệu cũng không dám ở lại quá lâu, chỉ mới ngồi nhập định một chút mà đã mất hơn một ngày.
May là hiện giờ các sư huynh đệ của y chỉ đang mải quan tâm xem đám trẻ của Lữ gia có thân thể Thánh Thú hay không.
Lúc Phong Thiệu trở lại phúc địa của Lữ gia thì màn đêm đã buông xuống từ bao giờ.
Những vì sao trên bầu trời đang tỏa sáng lung linh.
Một cơn gió chợt thổi qua, bấy giờ Phong Thiệu mới nhận ra pháp bào của mình đã trở thành trang phục ăn mày từ lúc nào.
Thứ đang treo trên người y chỉ là những mảnh vải rách nát, nếu nói đây là trang phục của ăn mày thì có lẽ đã sỉ nhục ăn mày khắp thiên hạ rồi.
May mà nơi này rất hoang vu, vào lúc Phong Thiệu định lấy pháp bào mới từ trong túi gấm thì lại cảm nhận được một mùi hương ngọt ngào xộc thẳng vào mũi.
Đây không giống hương thơm của hoa quả, y khẽ nhíu mày rồi dùng thần thức để kiểm tra.
Không ngờ lại nhìn thấy một cảnh tượng khá kinh ngạc – cách nơi này chừng nửa dặm có hai nam tử đang giao hoan với nhau.
Thân thể cả hai đều trần truồng, người nam nhân lớn tuổi hơn đỡ lấy eo của người nằm dưới, một ngón tay đang khai thác ở nơi bí ẩn nào đó.
Hơi thở của Phong Thiệu chợt thắt lại, cảm giác còn chân thật hơn cả phim “hành động” của Nhật Bản.
Quả thực chẳng khác gì Nhục Bồ Đoàn 3D phiên bản nam nam, hơn nữa lại là 360 độ không góc chết, full HD không che.
Tiếng rên rỉ trầm thấp và cả mùi hương lúc giao hoan, tất cả đều được y thu lại.
Một ngón tay, hai ngón tay, ba ngón tay… hai mắt của người nam nhân lớn tuổi hơn đã đỏ quạch, nơi nào đó bành trướng, rốt cuộc cũng đưa lợi kiếm nhắm thẳng vào mật huyệt đang co rút kia.
Người thanh niên bên dưới trốn tránh vặn vẹo eo mông, cố gắng chịu đựng sự xấu hổ mà run giọng gọi: “Sư huynh… đừng…”
“Đừng? Đệ đã cứng đến thế này, còn muốn đừng, hử?” Người nam nhân lớn tuổi hơn nhéo nhéo mầm thịt của thanh niên dưới thân, cười dâm đãng giễu cợt.
Mật huyệt phía sau không ngừng bị đâm vào tạo thành những tiếng bạch bạch bạch.
Thanh niên “a… ha… á” rên rỉ, nam tử lớn tuổi tự thấy vẫn chưa đủ thỏa mãn nên đã chuyển sang tư thế đâm vào từ phía sau.
Một bàn tay gã nâng bờ mông của đối phương, sau đó mạnh mẽ đâm thẳng mũi thương cứng rắn của mình vào bên trong, kịch liệt đến nỗi