Linh khí tồn trữ của sơ kì Kim Đan không hề ít, Phong Thiệu phải hấp thu hết khoảng hơn năm mươi viên linh thạch trung phẩm, sau đó này kia với Tiểu Bạch khoảng hơn mười lần, còn ăn thêm mấy viên dưỡng nguyên đan mới miễn cưỡng hồi phục tám phần linh khí vốn có của y, đồng thời tinh lọc linh khí thuần túy đạt đến gần như linh khí hấp thu từ trời đất mới thôi.
Cứ như vậy trải qua năm sáu ngày, tuy rằng linh khí trong đan điền chưa được viên mãn, nhưng Phong Thiệu cũng không dám chậm trễ nữa.
Hiện giờ Mã đạo nhân và Đinh đạo nhân đều đã chết bên trong nặc cảnh, bọn chúng còn mang trọng trách giết người diệt khẩu, nếu trong vòng mấy ngày không quay về tông môn báo cáo, chắc chắn sẽ khiến Phích Lịch môn hoài nghi, mặt khác chỉ sợ Trường Sinh đăng của bọn chúng ở trong tông môn đều đã tắt mất rồi.
Bão Phác tông tất sẽ đoán được Phong Thiệu đã may mắn đào thoát, bọn chúng tuyệt đối không muốn tên đệ tử Côn Luân này còn sống mà nói ra chân tướng.
Phong Thiệu nghiên cứu nặc cảnh Liên Hoa đăng mấy ngày, phát hiện nơi mà nặc cảnh truyền tống ra không nhất định là chỗ ban đầu mà y rơi vào, nhưng cũng không thể cách nơi đó quá xa.
Chỉ cần không rơi vào địa phương kia là được, chỗ đó ở bên trong trận pháp của Lữ thị, khẳng định hiện giờ đã bị đệ tử của Bão Phác tông và Phích Lịch môn trông coi.
Một tay y bấm quyết niệm chú, một tay cầm đèn, sau khi niệm chú, bấc đèn của Liên Hoa đăng liền sáng lên.
Sương trắng mịt mù nhanh chóng bao phủ toàn bộ nặc cảnh, càng ngày càng đậm, dần dần đến ngay cả Tiểu Bạch đứng bên cạnh mà Phong Thiệu dùng thần thức cũng không thể nhìn thấy được, hai người đã nhanh chóng thoát ra ngoài.
Phong Thiệu lập tức cất Liên Hoa đăng vào trong túi gấm, dùng thần thức kiểm tra một vòng liền biết mình không truyền tống nhầm chỗ, đây chính là động phủ sau núi được Tu Di lão tổ kết trận tạo thành.
Ban đầu Phong Thiệu còn lo lắng bị người khác bắt gặp, dù sao kết giới nơi này thường xuyên có người ngoài lén lút trốn vào, còn có người của Lữ thị canh gác đi tuần.
Nhưng lúc này, dưới chân núi xanh ngát một mảnh lại yên tĩnh đến không một tiếng động, cũng không một bóng người, y liền biết được sợ là trong phạm vi hai dặm xung quanh đây đều không có người.
Đi xa hơn thì Phong Thiệu không dám dùng thần thức kiểm tra.
Không chỉ sợ thần thức kinh động đến người của Bão Phác tông và Phích Lịch môn, y càng sợ thần thức sẽ quét đến tình cảnh bi thảm của tộc nhân Lữ thị.
Phong Thiệu rất rõ, một khi Bão Phác tông đã mạnh tay như vậy, đến đệ tử thân truyền của Côn Luân còn dám giết người bịt miệng, đối với Lữ thị lại càng không có lòng khoan dung.
Phong Thiệu thật lòng thương tiếc cho Lữ Xuân Thu, y không ngờ mình ra tay làm việc tốt, ngược lại còn khiến cho bộ tộc Lữ thị bị diệt tộc trước trăm năm.
Tuy rằng lần này không phải Thanh Thành tôn giả trong phim đến diệt tộc, nhưng vẫn có liên quan rất lớn đến y.
Nếu như y không xuất hiện trước mặt Lữ Xuân Thu, Lữ Xuân Thu vẫn sẽ làm theo dự định ban đầu mà chuyển nhà.
Tuy rằng khiến cho phong quang gia tộc đi xuống, tộc nhân bị người khác chèn ép, dẫn đến sau này người của Lữ thị dễ dàng bị Thanh Thành tôn giả luyện làm con rối, nhưng ít nhất không đến mức lập tức chọc giận Bão Phác tông, khiến toàn tộc tuyệt diệt.
Nội dung kịch bản dễ bị thay đổi như vậy?
Phong Thiệu không nhịn được mà thở dài, ngược lại cũng không hoàn toàn tự trách bản thân, bởi vì y đã dùng hết khả năng của mình, đến mức suýt chút nữa ném bay cả tính mạng của mình và Tiểu Bạch.
Nếu Lữ Xuân Thu không dựa vào y và lực lượng của Côn Luân để bảo toàn vinh quang gia tộc…… cũng sẽ không đi đến kết cục như hôm nay.
Làm người quả nhiên không thể quá tham lam, trong lòng y cũng cảnh giác hơn.
Đồng thời Phong Thiệu còn có chút băn khoăn, nếu về sau Lữ Minh Tịnh phát hiện y và mối thù diệt tộc của nhà hắn có liên quan đến nhau…… Vậy thì phải làm thế nào cho phải.
Khi Phong Thiệu mang theo Tiểu Bạch trốn ra khỏi động phủ của Tu Di trong kết giới phúc địa Lữ thị, một đường đều không dễ dàng gì.
May mắn y đã chuẩn bị từ sớm, trên người cũng mang theo pháp khí cao cấp giúp che giấu tu vi, nhìn qua chỉ tưởng là sơ ki Trúc Cơ.
Chung quy ở đất Đại Hoang châu xa xôi, một tu giả Kim Đan rất dễ khiến cho người ta chú ý.
Về phần Tiểu Bạch, Phong Thiệu để nó duy trì hình người, linh thú Bạch Hổ ngũ giai, tu giả ở Đại Hoang châu đều biết là đến từ nơi nào.
Mà Tiểu Bạch hình người khi bị dò xét tu vi cũng khác so với Bạch Hổ, chỉ mới vừa nhập thể Luyện Khí mà thôi, căn bản chẳng có gì cần che giấu.
Lúc này Phong Thiệu đang ngồi trong một quán trà nhỏ giành cho tu giả, cách cửa thành không đến một dặm, bốn phía trận pháp có những người nào canh giữ, y đều nhìn thấu đáo.
Những kẻ đó mặc cùng một loại đạo bào, tuy vật liệu may mặc không được tinh xảo như y phục trên người Trương Dưỡng Thanh, nhưng Phong Thiệu vẫn nhận ra hình đỉnh thuốc trên áo của bọn chúng, liền biết tất cả đều là người của Bão Phác tông.
Với địa vị của Bão Phác tông, sao có thể để đệ tử tới canh cửa thành, Phong Thiệu không nhịn được cười lạnh một tiếng.
“Thúc thúc, hôm nay chúng ta không ra khỏi thành sao?” Tiểu Bạch tay chân vụng về cầm lấy chiếc đũa, gắp cho Phong Thiệu thêm một miếng gà nướng.
Một đứa trẻ đã mười một mười hai tuổi mà còn chưa cầm được đũa, rất dễ khiến cho người ta chú ý.
Nhưng Phong Bạch có thể cầm được đôi đũa kia kỳ thật vẫn là thành quả giáo dục của Phong Thiệu.
Phong Thiệu lắc đầu, nếu thật sự đi ra đó chắc chắn y sẽ bị bắt, tu vi của y còn chưa cao đến độ có thể thay hình đổi dạng.
Mà Bão Phác tông là phái đệ nhất đan đỉnh của Cửu Châu, đan dược độc khí gì đó đều làm ra được, điểm này Phong Thiệu khi còn ở Côn Luân đã từng được diện kiến.
Trương Dưỡng Thanh đã từng nhìn thấy y, một vài vật có thể phân biệt tôn giả gì đó của Bão Phác tông y cũng không ngạc nhiên.
Hơn nữa chuyện xảy ra đến mức này, mắt thấy Bão Phác tông đuổi tận giết tuyệt quyết không bỏ qua, Phong Thiệu cũng hiểu được đối phương là kẻ như thế nào.
Nếu như y nhớ không nhầm, bên trong bộ phim có một tình tiết Lữ Minh Tịnh rơi vào bí cảnh Lữ tổ trong phúc địa của Lữ thị, lấy được một mảnh tàn quyển của Sơn Hà Xã Tắc Đồ.
Bản thân tàn quyển chia thành chín mảnh, phân bố hỗn loạn khắp nơi, mà sau này Thanh Thành tôn giả cũng đều cướp đoạt từ trong tay tứ đại tông môn và Lữ Minh Tịnh.
Khi Phong Thiệu đóng phim, kịch bản ở phân đoạn này tương đối ít.
Nếu như không phải vì lí do đó, y thật sự không nhớ ra bên trong phúc địa của Lữ thị còn có bí cảnh của Lữ tổ.
Nếu là vì đạt được tàn quyển của Sơn Hà Xã Tắc Đồ, vậy tất cả mọi chuyện đều đã rõ ràng.
Đối với tu giả mà nói, cái thứ gọi là Sơn Hà Xã Tắc Đồ, được phong tặng Thượng Cổ thánh bảo này càng khiến cho người ta xua như xua vịt.
Phong Thiệu thất thần, Tiểu Bạch nhận ra được, nó không thích nhìn thấy Phong Thiệu khó xử.
Vì thế nó không nhịn được mà đề nghị:“ Nếu thúc thúc phiền não mấy cái tên thủ thành kia, chi