Phong Thiệu cộng thêm Trương Thiên Bách, Triệu Bác, La Thắng và Phương Trường Tín chỉ mới là năm người, tất nhiên không thể biểu hiện ra được khí thế nhất đẳng của Côn Luân tông.
Vì thế y liền chọn thêm mười đệ tử nội môn và hai mươi đệ tử ngoại môn để đi làm nhiệm vụ, coi như là đi rèn luyện.
Phong Thiệu dẫn đầu, ngoại trừ các đệ tử Trúc Cơ ngự kiếm phi hành thì các đệ tử ngoại môn Luyện Khí kì đều đứng trong pháp khí là một con thuyền lá.
Một hàng ba mươi người bay về phía truyền tống trận của Côn Luân.
Núi non trùng trùng điệp điệp, linh khí quanh quẩn kéo dài ngàn dặm, ba ngàn đệ tử, tất cả đều thuộc về Côn Luân.
Thân là môn phái đứng đầu trong tứ đại tông môn ở Cửu Châu, bán kính truyền tống trận của Côn Luân kéo dài hơn năm dặm.
Trong các loại trận pháp thì truyền tống trận nổi tiếng là có độ phức tạp cao.
Một truyền tống trận khổng lồ như vậy lại nối thẳng từ Côn Luân đến đại lục Cửu Châu thì chắc chắn độ khó sẽ cực lớn.
Phong Thiệu lấy mười viên linh thạch trung phẩm từ trong túi gấm Cố Hoài đưa mình rồi bước vào trận pháp.
Số người càng nhiều thì lượng linh thạch cần dùng để khởi động trận pháp sẽ càng lớn.
Một phát tiêu hao hết mười viên linh thạch trung phẩm khiến y không khỏi tê tái trong lòng.
Cho dù y là đệ tử thân truyền của chưởng môn, linh thạch và đan linh được phân phát mỗi tháng không hề ít, nhưng cũng chẳng bù lại được số lượng tiêu hao.
Mấy năm nay, chỉ vì một gốc Thất Tinh Linh Nhĩ mà Phong Thiệu cướp đường đến quen cả tay.
“Sư huynh, chúng ta sắp rời khỏi Côn Luân à?” Phương Trường Tín kéo tay Phong Thiệu, nhìn những phù văn phức tạp ở dưới chân đang sáng dần lên khiến cậu cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Từ lúc cậu biết nhận thức đến giờ vẫn luôn quanh quẩn ở Côn Luân, hơn ba mươi năm qua chưa từng bước ra khỏi Côn Luân một bước.
Được Côn Luân coi trọng từ lúc mới lọt lòng không chỉ có mỗi mình Phương Trường Tín.
Đa phần nhiệm vụ ở tông môn đều có thể hoàn thành trong nội cảnh của Côn Luân nên phần lớn đệ tử nội môn và ngoại môn đều chưa từng ra ngoài.
Lúc này toàn bộ phù văn của đại trận đã được kích hoạt, hoa văn chi chít lóa cả mắt, trông vô cùng đồ sộ.
Thân là người dẫn đầu, Phong Thiệu không thể không hô một tiếng:
“Khởi trận!”
Khi ánh sáng tách khỏi phù văn, một khoảng không chậm rãi hiện lên, cả nhóm Phong Thiệu bước theo ánh sáng sau đó xuất hiện trên một đỉnh núi.
Mặc dù cũng là đỉnh núi nhưng nơi này rất khác nội cảnh của Côn Luân, thiếu đi linh khí mờ ảo, lại hơn vài phần thế tục ô uế.
Phong Thiệu, Trương Thiên Bách và Triệu Bác, ba người thường xuyên nhập thế nên đã quen với điều này.
La Thắng không ra ngoài nhiều, Phương Trường Tín lại càng chưa đi bao giờ nên bọn họ như đang từ ngoại ô đi vào giữa một nơi ngập tràn khí thải, sắc mặt ai nấy đều lộ vẻ khó coi.
Một vài đệ tử còn niệm Thanh Thân chú, thu liễm hơi thở để giảm bớt cảm giác khó chịu.
Trương Thiên Bách uống một ngụm rượu, thấy có mấy đệ tử luống cuống chân tay thì không khỏi nhíu mày:
“Đúng là được nuông chiều thành thói.
Tuy tôn chỉ của Côn Luân là xuất thế tu hành nhưng song song với đó, chúng ta cũng phải chú trọng nhập thế rèn luyện.
Nhìn các ngươi bây giờ đi, vừa mới vào thế tục đã chật vật như vậy thì còn rèn luyện cái gì nữa, càng khỏi nói tới chuyện hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này.”
Ba mươi đệ tử nội môn, ngoại môn đều kinh hãi, vội vàng nghiêm túc cúi người nói:
“Cảm tạ Trương sư thúc đã dạy bảo.”
Phong Thiệu thấy sắc mặt của những đệ tử này sắc mặt trắng bệch, mặt đầy mồ hôi lạnh, nhẫn nhịn cũng thật vất vả nên y bèn cười cười hoà giải:
“Đừng thấy ngày thường Trương sư thúc của các ngươi tiêu sái phóng khoáng, thật ra huynh ấy lại là người cần cù tu hành nhất.
Năm đó huynh ấy bươc vào Côn Luân Bắc Đẩu kiếm trận tròn ba mươi năm, mãi đến khi luyện thành kiếm ý mới đi ra.”
Chúng đệ tử vừa nghe thấy vậy thì ánh mắt đều hiện lên tia thán phục.
Rèn luyện trong kiếm trận là vất vả nhất, huống chi Côn Luân Bắc Đẩu kiếm trận lại càng là kiếm trận trong kiếm trận.
Trong trận có kiếm khí hơn vạn năm của đại năng Côn Luân để lại, độ mạo hiểm trong đó càng khỏi phải nói nhiều.
Nếu là người thường, có thể rèn luyện mấy tháng không ra đã được coi là người có nghị lực hiếm thấy, chớ nói chi ở trong đấy đến tận ba mươi năm.
Tuy trên mặt Trương Bách Thiên không hề gợn sóng nhưng ánh mắt lại cho thấy đây chính là điều đắc ý nhất trong cuộc đời của hắn.
Phong Thiệu tâng bốc người ta, làm dịu đi bầu không khí, sau đó lại lấy từ trong túi gấm ra một bình ngọc, y nói với vẻ ôn hòa:
“Thường ngày ta hay ra ngoài du lịch nên đã chuẩn bị rất nhiều Khư Trọc đan, cái này rất hữu dụng.
Mỗi người các ngươi ăn một viên, có thể giảm bớt khó chịu.”
Chúng đệ tử nhịn đến nỗi đổ đầy mồ hôi lạnh, lúc này ai ai cũng hớn hở ra mặt, vô cùng cảm kích rồi nhanh chóng nói lời cảm tạ:
“Đa tạ Phong sư thúc.”
“Nhịn mấy ngày là ổn thôi, sư đệ chiều chúng nó quá rồi.” Triệu Bác nhìn mấy đệ tử nhanh chóng nuốt đan dược, phất trần trong tay đảo qua, có chút phản đối.
“Đệ biết các huynh có ý tốt, nhưng đệ mềm lòng không nỡ.” Phong Thiệu mỉm cười, hơi thẹn thùng gật đầu với vẻ ta là người tốt.
Khư Trọc đan có giá một linh thạch hạ phẩm.
Một linh thạch trung phẩm có thể mua được một trăm viên, trên phố ở đâu cũng bán.
Có thể mua được lòng người giúp vun đắp cho hình tượng cao lớn, tốt đẹp của mình nên y không hề thấy đau túi.
Đoàn người lại lên đường, do bên trong thức hải của Phong Thiệu có sẵn tư liệu về các thế gia nên y vẫn luôn là người dẫn đường.
Vốn dĩ Phong Thiệu muốn chia người ra làm việc, vậy thì y có thể đi một mình đến Lư Sơn, lấy việc công làm việc tư sẽ tiện hơn.
Thế nhưng thông tin về các thế gia ở trong ngọc giản này lại không thể để lộ ra ngoài một cách tùy tiện nên cuối cùng lại đành phải đi chung.
Vì không để nhiệm vụ bị chậm trễ, cũng giúp cho mình có nhiều thời gian giải quyết việc riêng nên Phong Thiệu liền xếp Lữ gia ở Lư Sơn cuối cùng.
Mà thế gia gần đây nhất chính là Hoàng gia ở Từ Ký Châu.
Nhóm người Phong Thiệu khá đông, tuy tốc độ phi hành nhanh nhưng khi đi đường vẫn khiến người ta thấy kì lạ.
Nhìn cảnh sắc phía dưới, cách đó không xa đã thấp thoáng trông thấy thành trấn.
Y dùng thần thức tìm kiếm, trong thành rộn ràng nhốn nháo, tiếng người ồn ào.
Côn Luân là đại tông ẩn thế, mặc dù cũng chú trọng bài bản với tu giả nhưng khi ở trước mặt thế nhân thì luôn điệu thấp, không xen vào thế sự.
Cho nên mắt thấy sắp tới thành trấn, Phong Thiệu liền vội vàng bảo mọi người xuống dưới rồi dặn dò các đệ tử vài câu:
“Bây giờ vào thành, các ngươi nhanh chóng thu phù triện và pháp bảo vào, không nên quấy nhiễu dân chúng.”
Chúng đệ tử cúi đầu nghe lệnh, nhanh chóng cất đi, trong nháy mắt đã giống như một đám đạo sĩ bình thường, chỉ là có thêm vài phần tiên khí.
Những đệ tử này đã thu hồi phù triện có tác dụng thanh lọc không khí, lại đến gần nơi người phàm sinh sống nên trọc khí còn nồng đậm hơn cả lúc ở ngoại thành.
Phong Thiệu là một sư thúc biết săn sóc.
Y lập tức lấy Khư Trọc đan từ trong túi gấm ra rồi phân phát cho mỗi người một lọ.
Triệu Bác vừa mới nhướng lông mày thì y đã vội vàng nói:
“Các ngươi là tu sĩ, cứ luôn dựa dẫm vào đan dược để hành tẩu trên thế gian cũng không phải cách lâu dài.
Hơn nữa nhiệm vụ lần này kéo dài ít nhất nửa năm, dược chỉ phát một lần, các ngươi phải học cách tự thích nghi mới được.”
Chúng đệ tử nhanh chóng nói lời cảm tạ, ăn dược xong mới theo sau Phong Thiệu vào thành.
Thành trấn nơi này vô cùng phồn vinh náo nhiệt, các cửa hàng làm ăn phát đạt, du khách đông như mắc cửi.
Cửu Châu có hơn mười quốc gia lớn nhỏ, không ít nơi nhận được sự che chở của các tông môn nên phần lớn trong thành trấn đều có thế lực của các tiểu tông môn.
Vì thế, khi người dân trong thành nhìn thấy một hàng đạo sĩ mặc đạo bào chỉnh tề đi lại trên đường thì không có ai cảm thấy quá kinh ngạc.
Ngược lại, Phong