Côn Luân tiên cảnh có hơn trăm ngàn ngọn núi uốn khúc nhưng ngọn núi chính được gọi là Hư Vô phong, trên Hư Vô phong có một linh tuyền cấp Huyền, sức nước rất lớn, linh khí nó phun ra giống như tiên ngọc phun châu, làm cho tiên cảnh trên núi càng thêm trong lành.
Trên đỉnh núi có một toà tháp màu trắng tên là Thiên Diễn, tuy không hùng vĩ như Hư Vô phong nhưng tháp mọc giữa mây mù, lâm cung phạn vũ, cũng có vẻ uy nghiêm tráng lệ.
Trừ khi Hư Vô phong có đại sự, nếu không cũng không có đệ tử nào dám đến thăm viếng, nhưng lúc này hơn trăm ngàn đệ tử Côn Luân đang ngự kiếm bay tới.
Đệ tử ngoại môn ở chân núi, đệ tử nội môn ở đỉnh núi, đệ tử thân truyền sau khi nhập môn sẽ ở với tứ đại trưởng lão bên trong tháp.
Trong tháp vô cùng rộng lớn, màu xanh cổ xưa, đỉnh tháp rất cao luôn ẩn trong mây mù.
Lúc này bên trong có hơn mười đạo nhân đang ngồi khoanh chân ngay ngắn, có nam có nữ, tất cả đều khí chất thoát tục, tiên phong đạo cốt.
Ở vị trí trung tâm là một miếng đá hình bát quái, trên đó có một đạo nhân mặc hồng bào đang ngồi xếp, râu trắng dài tới ngực, đôi mắt vô cùng linh mẫn, trên gương mặt ổn trọng của ông không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ bấm tay niệm một đạo thần chú, hồng quang lóe lên, trong nháy mắt đã có một lệnh bài truyền vào tay Cố Hoài.
“Hiện giờ ta đã đột pháp Phản Hư, nay theo tông quy của Côn Luân mà truyền lệnh xuống.
Cố Hoài thân là đệ tử đắc ý của ta, tu vi đã đạt Kim Đan đại viên mãn, không chỉ có tư chất thượng giai mà còn một lòng hướng về tông môn, hương hỏa truyền thừa, có thể đảm nhậm.” Giọng nói của Thái Dần rõ ràng, giải quyết dứt khoát.
“Vâng, sư tôn.”
Cố Hoài đứng lên, trong tay cầm Côn Luân lệnh, cúi đầu bái lậy Thái Dần sau đó nhìn về phía mọi người ở bên dưới.
Hắn lạnh lùng lẫm liệt, giọng nói nặng như thiên quân: “Kiếm đạo chí tôn, Côn Luân vô thượng !”
Trong phút chốc, Côn Luân lệnh lấy Cố Hoài làm trung tâm, một cỗ khí thế uy nghiêm đồ sộ chậm rãi tản ra bên ngoài.
Thứ này đến từ kiếm ý của Côn Luân, nó nhanh chóng lan rộng ra toàn bộ bên trong tháp rồi tới bên ngoài tháp, Hư Vô phong, núi Côn Luân và toàn bộ Côn Luân tiên cảnh.
Từng đệ tử của Côn Luân đều cảm nhận được uy thế của kiếm quang đang tăng vọt nhưng không một ai cảm thấy sợ hãi.
Cho dù những tu giả có tu vi thấp khó lòng chịu nổi, dù bị đau đớn khó chịu nhưng họ vẫn cầm kiếm mà đứng thẳng, không một ai lùi bước, trong mắt mỗi người ở đây đều là sự ngạo nghễ và vinh quang!
“Kiếm đạo chí tôn, Côn Luân vô thượng!”
Mặc dù giọng nói của các đệ tử bình thản chính trực nhưng khi đồng thanh, đồng lòng, kiếm cùng hướng về một chỗ, vô số kiếm ý khác nhau cùng tụ thành một cột sáng hồng sắc khiến cho toàn bộ tiên cảnh đều chấn động.
Trong bí cảnh của núi Tàng Phong cách đó vạn dặm, dù Phong Thiệu không biết Côn Luân đã thay đổi tông chủ nhưng ngọc phù Côn Luân trên người y và Côn Luân lệnh lại cùng cộng hưởng.
Cho dù cách xa nhau hơn vạn dặm, ngọc phù vẫn phát ra tiếng nổ lớn, tỏa ra ánh sáng bức người và kiếm ý lạnh lùng khiến cho đám Quỷ Sát trong rừng rậm vốn chẳng còn bao nhiêu cũng bị dọa phải trốn ra xa.
Phong Thiệu đang ngủ cũng bị âm thanh và uy áp ép tỉnh, nhưng y không hề cảm thấy phiền muộn hay khó chịu, ngược lại tâm trạng còn kích động một lúc lâu mới có thể bình tĩnh lại được.
Phong Thiệu vừa mở mắt Phong Bạch đã cảm nhận được, cậu từ sau lưng sờ soạng tới phía trước y, hỏi: “Thúc thúc tỉnh rồi? Là thứ gì vậy?” Hai người nằm ngủ cạnh nhau, đương nhiên cậu cũng cảm nhận được.
“Là Côn Luân……” Phong Thiệu cầm ngọc phù trong tay, cảm xúc ấm áp vô cùng giống như lúc linh lực dư thừa, tinh thần cũng trở nên phấn chấn.
Y nhớ rõ Cố Hoài từng nói, chỉ khi Côn Luân có chuyện hệ trọng ngọc phù này mới giao động.
Phong Bạch biết Côn Luân, Phong Thiệu đã không ít lần kể cho cậu nghe những chuyện ở Côn Luân về các sư thúc, sư bá, sư huynh, sư đệ của y.
Cậu biết sớm muộn gì Phong Thiệu cũng phải trở về Côn Luân, nhưng cho dù nơi đó là Côn Luân tiên cảnh, cậu vẫn muốn ở cùng Phong Thiệu trong bí cảnh này hơn, dù nơi này quỷ khí nặng nề lại chỉ có hai người bọn họ.
“Thúc thúc muốn về Côn Luân sao?” Giọng nói của Phong Bạch hơi khàn khàn.
Có lẽ do trưởng thành, không chỉ không thể biến thân hoàn toàn, hay gặp ảo giác và huyễn thính mà đến giọng nói cũng trở nên khó nghe.
Trong lúc nói chuyện, tay của cậu cũng vói vào trong áo của Phong Thiệu, vuốt ve làn da trắng mịn ấm áp của y.
Phong Thiệu thân là đệ tử của Côn Luân, chuyện lớn của Côn Luân dĩ nhiên sẽ có quan hệ mật thiết với y, huống chi Côn Luân là phần quan trọng nhất trong nguyên tác, còn có tình nghĩa sư môn không nhẹ.
Dưới đủ loại nguyên nhân khiến cho y không thể không để ý đến.
Chung quy dù y có phải là cánh bướm* vỗ vào nội dung của nguyên tác hay không thì chính y cũng phải trải qua mọi chuyện.
(* hiệu ứng bươm bướm)
“Cũng đến lúc phải ra ngoài rồi.” Phong Thiệu nhẹ giọng nói một câu.
Tuy không nói thẳng là muốn về Côn Luân nhưng y vẫn cảm giác bàn tay đang đặt bên hông chợt siết chặt lại, tiểu súc sinh ở sau lưng cũng kề sát vào tai y, lầu bầu một tiếng: “Không ra ngoài.”
Cho dù trên mặt Tiểu Bạch luôn biểu hiện nghiêm túc và ngoan ngoãn nhưng Phong Thiệu vẫn nhìn ra được tính tình của cậu bướng bỉnh và không muốn rời xa y đến mức nào, vì thế vuốt lông nói: “Trong bí cảnh này chỉ có Ma khí dày đặc quẩn quanh mà không có linh khí, kì thật đây không phải là nơi thích hợp để tu luyện, sao có thể ở đây mãi được.
Cho dù hiện tại con có thể dùng linh thạch để bù đắp nhưng miệng ăn núi lở, huống chi chỗ linh thạch này cũng không đủ để thỏa mãn được nhu cầu của con mới khiến cho con trở nên người không ta người thú không ra thú như vậy.”
Trong lúc nói chuyện, Phong Thiệu đen mặt nắm lấy cái đuôi hổ đang không ngừng mò mẫm bên trong quần áo của y rồi kéo mạnh, đau đến mức Phong Bạch ở sau lưng hít sâu một hơi.
Phong Thiệu không biết phần đuôi không chỉ mẫn cảm mà còn có rất nhiều tác dụng khác nhau đối với loài thú, một trong số đó là giao hoan.
Cho nên bị Phong Thiệu kích thích như vậy làm cho Phong Bạch đang ngoan ngoãn lúc này lại bỗng thấy hưng phấn, vừa không ngừng hôn hôn cắn cắn lên chiếc cổ thon dài đang lộ ra ngoài của người trong lòng, vừa nói: “Không phải thúc thúc thích thú hình của ta hay sao.”
Mặt Phong Thiệu dần đen lại, mắt thấy cậu càng ngày càng hôn xuống dưới, tay cũng lần mò ở những chỗ mẫn cảm, y không nhịn được nữa liền nhổm dậy một cước đạp cậu xuống giường, cắn răng nói:“Người dùng hình thú cũng được, dùng hình người cũng tốt, nhưng ta lại không thích ngươi người không ra người thú không ra thú !”
Nếu là thú thì y có thể nói là giúp đỡ nhau, nếu là người thì y có thể nói là lưỡng tình tương duyệt, chứ nửa người nửa thú thế này thì gọi là gì? Thú giao à?
Được rồi, tuy rằng y biết cho dù hình thái của Phong Bạch là gì thì bản chất của cậu vẫn là thú nhân, nhưng thế này thì trực quan quá, tạm thời y chưa tiếp nhận được, cũng không thể cứng nổi, mà cho dù có cứng được thì y cũng không chắc trong lúc giao hoan bỗng nhiên lại nhìn thấy người nọ lộ ra móng vuốt, vật kia của y còn đặt cạnh một cái đuôi có làm cho y bỗng nhiên mềm xuống hay không.
Bỗng nhiên Phong Thiệu có một loại cảm giác vô lực đến muốn sụp đổ, cũng lười để ý tới Phong Bạch mà đi thẳng ra ngoài nhìn hai gốc Hợp Hoan thảo.
Một cú đạp kia y đạp đến tàn nhẫn, cũng may Phong Bạch da dày thịt béo, hơn nữa khoảnh khắc khi bị đạp xuống dưới sau lưng cậu bỗng nhiên hóa ra một lớp da lông giúp giảm bớt cảm giác đau đớn hơn rất nhiều, chỉ là dục niệm cũng bị dập tắt hơn phân nửa, nhưng khi nhìn thấy Phong Thiệu quần áo không chỉnh tề lại ngửi được mùi ma hương của Hợp Hoan thảo, khiến cậu vẫn có chút rục rịch lại không thật sự nhào tới.
Tu vi hình người của cậu mới tới Luyện Khí kì, cho dù có linh lực hùng hậu cũng không nắm chắc có thể đánh thắng được thúc thúc, thứ hai, so với việc cưỡng ép cậu lại càng hi vọng thúc thúc có thể giống trong ảo giác, cam tâm tình nguyện chủ động cầu hoan.
Vừa nghĩ đến đây khiến đôi mắt Phong Bạch lại nóng rực lên, giống như muốn thiêu cháy toàn bộ y phục trên người y, đem y cắn nuốt vào bụng.
Phong Thiệu nuôi hai gốc Hợp Hoan thảo khá tốt, trải qua mấy năm được Sát Hồn châu tẩm bổ nay đã sắp trưởng thành.
Y nhẹ nhàng nhéo nhéo Hợp Hoan thảo đang nuôi trong dịch dưỡng linh khiến thân thể chúng run run, không chỉ như vậy, Hợp Hoan thảo hiện giờ còn có thể phát ra âm thanh, nghe tiếng giống như “anh anh*”, rất tiêu hồn.
Đúng là Hợp Hoan thảo, Phong Thiệu thích thú lại chọc thêm vài lần nữa, gốc Hợp Hoan thảo cũng liền kêu “Anh anh” không ngừng.
Tiếng kêu giống như tiếng than khóc, đòi hỏi âu yếm.
Phong Bạch vốn đang đứng cạnh lạnh mặt nhìn nhưng khi nghe thấy tiếng kêu này thì cảm thấy rất phiền chán, cậu nhớ tới mấy gốc Hợp Hoan thảo hóa thành nữ nhân trên đài đấu pháp năm đó liền đen mặt, thản nhiên nói:“Mấy cây cỏ này thực lực cũng chẳng ra sao, không phải ngày đó thúc thúc một nhát chém đứt ba cây ấy thôi, cho dù nuôi lớn sợ cũng chẳng giúp được gì cho thúc thúc.”
Phong Thiệu vừa trêu đùa cọng cỏ nhỏ vừa cười đáp: “Thực lực có tốt hay không vẫn chưa nói rõ được.
Nếu không phải ta tu Ma lại có tâm đề phòng mới không bị những ảo giác đó mê hoặc, bằng không với sức mạnh của hương thôi tình ngày đó chắc chắc đã khiến cho ta không thể chống lại được.” Mặt khác cũng là do y không có hứng thú với nữ nhân, nếu đổi thành nam tử chỉ sợ đã sớm nhũn chân buông vũ khí đầu hàng rồi.
Cho nên y vẫn rất có lòng tin với hai bé cỏ này, nhất là sau khi luyện chúng thành con rối.
“Phải không” Phong Bạch lạnh lùng nhìn hai cây Hợp Hoan thảo đang uốn éo thẹn thùng liền cũng đưa tay ra nhéo thử,