Tuy rằng Hoàng thị là thế gia đang xuống dốc, nhưng lạc đà gầy cũng nặng hơn ngựa.
Sau khi ra lệnh một tiếng, Phong Thiệu nhanh chóng được người hầu dẫn đến linh tuyền để tắm rửa.
Phương Trường Tín cũng ở đó, cậu ta đến trước Phong Thiệu.
Sau khi nhìn thấy sư huynh, Phương Trưởng Tín liền nắm lấy tay Phong Thiệu mà oán giận:
“Chả có gì tốt cả, kém xa Côn Luân.”
Phong Thiệu chỉ cười, y vẫn đi vào bên trong.
Phương Trường Tín thấy thế liền đuổi theo:
“Sư huynh, đi một mình không vui đâu, để đệ đi cùng huynh!”
Phong Thiệu buồn cười trừng mắt nhìn cậu ta một cái rồi đuổi cậu đi.
Mặc dù Phương Trường Tín không muốn nhưng vẫn nghe theo, tuy nhiên vì thấy không cam lòng nên đã quanh quẩn ở bên ngoài một lúc lâu.
Linh khí ở linh tuyền này không sung túc bằng Côn Luân nhưng được cái bài trí hoa mỹ hơn rất nhiều.
Côn Luân là đại tông ẩn thế, luôn chú trọng thanh tâm quả dục nên tất nhiên sẽ không đặt nặng việc hưởng thụ.
Tuy nhiên đời trước Phong Thiệu đã sống cuộc sống của người bình thường hơn ba mươi năm, cho nên khi nhìn những thứ này lại thấy thoải mái, cả thể xác lẫn tinh thần đều rất dễ chịu.
Hoàng Minh Nguyệt là người tinh ý, sau khi biết sở thích của Phong Thiệu đã lập tức thay đổi thị nữ hầu hạ tắm rửa thành thị đồng khiến Phong Thiệu không khỏi buồn cười.
Y để mấy đứa nhỏ kia ở ngoài, cho dù đúng là y thích đàn ông nhưng cũng không có sở thích luyến đồng.
Hơn nữa Phong Thiệu không quen lúc tắm rửa bị người khác quấy rầy, bởi vì tính chất nghề nghiệp ở kiếp trước nên y cực kỳ coi trọng sự riêng tư.
Huống chi hiện giờ trên người y có quá nhiều bí mật, tùy tiện bại lộ thứ nào cũng đều là một chữ chết.
Trong làn hơi nước lượn lờ quanh quẩn, Phong Thiệu vận chuyển linh lực cố gắng hấp thu linh khí trong ao, nhưng linh tuyền ở nơi này quá tầm thường nên chẳng giúp được gì mấy.
Phong Thiệu thở dài, xung quanh có quá nhiều người nên y không thể tu luyện ma công, đành phải mặc niệm Luyện Ma chú để đưa linh khí vào chỗ hồng văn đang dần dần hiện lên trên cổ tay…
Đúng lúc đang tập trung áp chế bụi gai Hỗn Nguyên thì thần thức của Phong Thiệu chợt khẽ động rồi nhanh chóng tản ra, y lập tức bắt gặp một nam tử đang đi tới linh tuyền, thị đồng đứng hầu ngoài cửa cũng không ngăn cản.
Y hơi nhíu mày, mắt thấy người kia sắp bước vào đến nơi thì động tác lập tức nhanh hơn.
May mà chỉ có phần cổ tay hiện ra, y thuận lợi khôi phục lại trạng thái bình thường.
“Vãn bối Hoàng Vân Hiên bái kiến Phong tiền bối.” Người tới mặc pháp bào màu xanh, nhìn qua chừng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt trắng nõn.
“Đến nhanh vậy à, ngươi qua bên kia ngồi đi.” Phong Thiệu gật đầu, hiển nhiên cũng biết người kia là ai, đến đây làm gì cho nên không hề câu nệ.
Chỉ là da mặt của y thì dày còn của đối phương lại rất mỏng.
Khuôn mặt của gã hơi phiếm hồng, dáng vẻ rõ ràng là không tình nguyện.
Gã nhăn mặt ngồi sang một bên.
Phong Thiệu cũng không để ý đến gã.
Y tùy tay vẩy nước tắm rửa sạch sẽ thân thể, sau đó không coi ai ra gì mà bước ra khỏi linh tuyền rồi đi đến bên tháp.
Thân thể lấm tấm bọt nước của y đã khô, lộ ra màu da trắng nõn.
Phong Thiệu ngồi trên tháp, một tay với về phía nam tử kia.
Hoàng Vân Hiên trợn mắt há mồm, không ngờ đối phương lại làm càn một cách trắng trợn như vậy.
Nếu không phải y có tu vi Kim Đan kỳ thì có lẽ gã đã nổi trận lôi đình từ lâu rồi… Nhưng nghĩ lại hoàn cảnh của bản thân khiến Hoàng Vân Hiên chợt thấy xấu hổ và giận dữ không thôi, gã nhắm chặt hai mắt, cắn chặt răng.
Tay Phong Thiệu chợt khựng lại, nhìn dáng vẻ này của gã liền biết gã không cam tâm tình nguyện.
Nếu là lúc trước, chỉ cần đối phương không muốn thì nhất định Phong Thiệu sẽ không ép buộc.
Cho dù có là quy tắc ngầm cũng phải người nguyện đánh kẻ nguyện chịu mới được.
Y không ép người, lại càng không phải là người bị ép.
Tuy nhiên vừa muốn có thứ tốt nhưng lại không muốn phải trả giá, chẳng rõ gã bày ra cái vẻ này cho ai xem nữa.
Phong Thiệu hơi cụt hứng, tuy nhiên hiện giờ lại không thể hành động theo cảm tính.
Y là một vị sư thúc hiền từ, cũng là một người bạn giường tốt tính.
Sau khi hít sâu một hơi, Phong Thiệu liền vỗ vỗ bả vai đối phương, chọc nam tử kia co rụt người lại.
“Ngươi không cần phải sợ hãi như vậy.
Côn Luân ta thải bổ nguyên khí có chừng mực, ngươi sẽ không bị tổn thương quá nhiều.” Giọng nói của Phong Thiệu đầy dịu dàng, nghe như dỗ dành nhưng thực ra lại đang nói lên tình hình thực tế.
Tuy rằng kết hợp Luyện Tâm chú và Thải Bổ pháp sẽ đoạt được nhiều nguyên khí hơn nhưng y không dám lạm dụng.
Khi Thanh Thành tôn giả trong phim rơi vào tình huống này đã dùng Thải Bổ pháp trong ma công cộng thêm hút tinh huyết của lô đỉnh để giảm bớt sự phát triển của bụi gai Hỗn Nguyên, có điều khống chế được vài năm lại sinh ra tâm ma, mất nhiều hơn được.
Mặt khác, nghiệp chướng càng tích càng sâu, càng nếm càng nghiện, ắt sẽ gây hoạ về sau.
Tuy hiện tại y đang tu Ma nhưng có một vài tâm pháp quỷ bí lại không dám dùng linh tinh, hiệu quả quá ngoan độc, chẳng bằng dùng tâm pháp của Côn Luân sẽ ổn thỏa hơn.
Cho nên lúc này Phong Thiệu chỉ định dùng tâm pháp ôn hòa của Côn Luân để thải bổ, cùng lắm thì hấp thu nhiều hơn là được.
Nhìn thiếu niên trước mắt tưởng chừng như vô hại, nhưng Hoàng Vân Hiên vẫn luôn cảm nhận được uy áp của tôn giả Kim Đan nên hoàn toàn không tin lời y nói, vẻ mặt gã đỏ bừng, cắn răng xin tha:
“Tiền bối, ta không thích nam nhân…”
“Ai cần ngươi thích? Ta chỉ muốn thải bổ.” Phong Thiệu vừa bực mình vừa buồn cười nhìn gã, tay vẫn không dừng lại, trực tiếp lướt qua quần áo của gã rồi nhanh chóng cởi bỏ đai lưng của đối phương.
Bàn tay y còn cố tình chạm vào vật ở dưới khố của gã.
Hoàng Vân Hiên vừa thẹn vừa giận, muốn ngăn cản đối phương nhưng chênh lệch tu vi giữa bọn họ quá lớn.
Tu sĩ Kim Đan muốn loại bỏ một tu sĩ Trúc Cơ, mặc dù không đơn giản như nghiền chết một con kiến nhưng cũng chẳng khác nhiều lắm.
Vì thế gã đành phải nói:
“Thường nghe Côn Luân là đại tông đứng đầu ở Cửu Châu, trong tông có vô số đại năng.
Tiền bối cũng là đệ tử thân truyền của tông chủ, sao có thể ép buộc vãn bối như vậy?”
Phong Thiệu kéo đai lưng của đối phương xuống rồi cười như không cười nhìn gã:
“Ngươi không cảm thấy bây giờ mới nói mấy lời này đã quá muộn rồi sao? Nếu ngươi cảm thấy gia tộc các ngươi không đưa người bái nhập nương nhờ Côn Luân, hiện tại liền có thể đi ngay, ta không miễn cưỡng.”
Nói cho cùng Hoàng Vân Hiên cũng là đệ tử thân truyền trong tộc, tuy có vài phần ngạo khí nhưng vẫn vô cùng để ý đến gia tộc.
Lúc này gã vừa nghe thấy thế, lập tức như bị đạp trúng tử huyệt, một bộ tam trinh cửu liệt nói:
“Tiền bối đã uy hiếp, vậy thì xin tự tiện.”
Ngu xuẩn, cũng không thèm giả bộ một chút.
Phong Thiệu hừ lạnh một tiếng.
Nếu lòng dạ của y không rộng lượng, gã làm trò trước mặt y như vậy thì cho dù tộc nhân của Hoàng gia có vào Côn Luân cũng sẽ chẳng có trái ngọt mà ăn.
Hoàng Vân Hiên kia không chỉ thất thân mà còn gây tổn hại cho người nhà.
Vốn Phong Thiệu cũng có vài phần hứng thú nhưng lúc này lại chẳng còn chút tâm trạng nào.
Y bỗng thấy hơi tò mò, chẳng rõ vị Thanh Thành tôn giả trong nguyên tác kia làm thế nào mà vẫn thấy hứng thú khi cưỡng ép người khác làm chuyện này nữa? Nếu không phải cả hai đều tình nguyện thì mấy chuyện giao hoan như thế này làm gì còn lạc thú.
Quả nhiên lạc thú của nhân vật phản diện không phải điều mà người bình thường có thể giải thích được.
Vẻ mặt của Phong Thiệu lạnh nhạt, dục vọng cũng lạnh nhạt, vì thế y chỉ làm theo thường lệ mà cởi bỏ quần áo của đối phương, cũng chẳng quan tâm thải bổ được nhiều hay được ít nguyên