Phiêu Miểu tông · Ngọc Hư quan
“Chỉ để con đi đến tiên cảnh thăm dò một chút, sao lại biến thành dáng vẻ này rồi? Sư muội của con đâu?” Người nói chuyện đang ngồi xếp bằng, mi mục thanh tú, tướng mạo đẹp đẽ, đạo bào phiêu dật, không nhìn rõ được độ tuổi, giọng nói trầm tĩnh mang theo sự bề trên, người này chính là tông chủ của Phiêu Miểu tông – Bích Thục.
Trên mặt Đan Thanh có nét hổ thẹn, nhanh chóng nói ngắn gọn những chuyện mình gặp phải ở linh cảnh.
Khi nghe thấy Đan Thanh đã giam giữ bọn đạo chích vào trong cấm chế ở đáy biển, Bích Thục không khỏi hơi nhăn mày: “Với tu vi thực lực của con, dùng chuông Phạm Âm thực sự rất mạo hiểm, không nói đến chuông Phạm Âm có uy lực mạnh hơn pháp khí cấp Huyền bình thường rất nhiều, lần này con thành công cũng chỉ là do may mắn, ngoài ra việc hao hết linh khí trong đan điền sẽ rất tổn hại đến tu vi, lần sau phải cẩn trọng hơn.”
Đan Thanh cúi đầu nghe dạy bảo, Bích Thục cũng không nói nhiều lời nữa.
Dù sao Đan Thanh cũng là đệ tử mà bà đắc ý nhất, chưa đến trăm tuổi đã có thể Kết Đan, tư chất thượng giai lại còn có thân thể Thuần Âm, là người được bà ta đặt kỳ vọng rất cao.
Bọn đạo chính kia chỉ là chuyện nhỏ không đáng để nhắc tới, Bích Thục liền hỏi những chuyện liên quan đến linh khí dị động ở trong linh cảnh.
“Lần này trong linh cảnh có dị động dường như liên quan đến bí cảnh âm tà tương liên với nó.
Mấy tán tu kia xông ra từ bên trong bí cảnh âm tà, không biết chúng đã lấy được bảo vật gì gây rối loạn bí cảnh mới dẫn đến linh cảnh cũng có dị động.” Đan thanh cân nhắc nói.
Bích Thục nghe vậy cũng cảm thấy nàng nói có lí nên không dám khinh thường, liền truyền lệnh cho đạo đồng bên ngoài thỉnh Bích Ngọc trưởng lão đi tra xét linh cảnh, thử xem tàn quyển của Sơn Hà Xã Tắc Đồ có bình yên vô sự hay không.
Đan Thanh thấy sư tôn cẩn thận như vậy thì không nhịn được mà nói: “Cứ canh giữ như vậy cũng không phải cách hay, những trận sư tầm thường căn bản không thể hóa giải được cấm chế bảo vệ bên ngoài tàn quyển.
Tại sao sư tôn không mời Trừ Hoa trận sư, ông ta là một trong số những trận sư cao giai có thể đếm được trên đầu ngón tay của Cửu Châu.
Hơn nữa không phải lúc trước ông ta cũng từng giúp đỡ Bồ Đề tự và Bão Phác tông phá giải trận pháp hay sao…”
Bích Thục ngắt lời nói: “Đúng là Trừ Hoa Tông Sư có tu vi trận pháp rất cao thâm, hơn nữa cũng từng giúp Bồ Đề tự và Bão Phác tông giải trừ cấm chế ở hai mảnh tàn quyển, nhưng không phải là tuyệt đối.
Mảnh tàn quyển ở phúc địa của Lữ thị tại Bão Phác tông Trừ Hoa cũng bó tay đấy thôi, ngay cả khi bị Côn Luân biết được cũng chỉ có thể canh giữ.”
Đan thanh nói:“Vậy cũng phải thử mới biết được, cứ canh giữ như vậy một hai lần còn được, nếu để lâu sẽ không an toàn.
Vẫn phải thu về tông môn mới thỏa đáng.”
Bích Thục cười lạnh một tiếng: “Vi sư tất nhiên hiểu được điều đó, nhưng không thể mời Trừ Hoa thậm chí mất trận sư nổi danh cũng không được.
Những người này đều sẽ dễ bị Bích Lạc sư thúc của con mua chuộc.”
Đan Thanh cũng biết sư tôn và vài vị trưởng lão có bất đồng với Bích Lạc sư thúc, dù sao trong tông môn không tránh khỏi sẽ có một số chuyện không hay ho, nhưng nàng cũng không rõ chuyện mời Trừ Hoa Tông Sư thì có liên quan gì đến Bích Lạc sư thúc.
“Nửa năm trước, sau khi Bích Lạc và Thái Huyền đi đến Bão Phác tông thì Phiêu Miểu, Bồ Đề, Bão Phác tam đại tông môn có liên quan đến Sơn Hà Xã Tắc Đồ và những nơi nhờ Trừ Hoa giúp đỡ đều bị theo dõi.
Người của Côn Luân xưa nay lạnh lẽo cứng nhắc, cách thu mua nhân tâm để lấy được tin tức chỉ có Bích Lạc là biết làm, cũng là thủ đoạn nàng hay dùng.
May mà vi sư phản ứng nhanh, bằng không chỉ sợ sẽ là Bão Phác tông thứ hai, ngay cả một mảnh tàn quyển cũng không giữ được.”
Bích Thục cười nhạo một tiếng, giọng điệu khinh thường: “Năm đó nàng đào hôn làm mất hết mặt mũi của Phiêu Miểu tông ta, về sau lại không biết dùng thủ đoạn gì mà câu dẫn được trưởng lão của Côn Luân.
Hiện giờ tâm tư của nàng ta càng thêm âm hiểm, ỷ vào việc có đạo lữ tu vi Phản Hư liền quên sạch Phiêu Miểu, toàn tâm toàn ý cung phụng Côn Luân.
Hơn trăm năm qua rốt cuộc Phiêu Miểu cũng chỉ nuôi ra được một con Bạch Nhãn lang.” (Bạch Nhãn lang: ám chỉ kẻ vô ơn)
Tám mươi năm trước, khi ấy Bích Lạc vẫn chỉ là một đệ tử thân truyền bình thường có tu vi sơ kì Kim Đan.
Truyền thống của Phiêu Miểu là luôn sắp xếp đạo lữ cho nữ đệ tử trong tông, Bích Lạc thì bị phối cho một Hỏa thiện tu của Bồ Đề tự.
Tuy hắn là trưởng lão có tu vi Nguyên Anh kỳ nhưng cách thọ hạn không còn xa, lại đã có vợ già.
Ngay cả như vậy cũng không có ai trong Phiêu Miểu tông dám vi phạm tông quy, Bích Lạc là người đầu tiên dám chạy trốn.
Chuyện Bích Lạc sư thúc đào hôn lần ấy huyên náo đến khó coi nhưng nội tâm Đan Thanh lại cảm thấy rất thấu hiểu với vị sư thúc này.
Nếu nàng là sư thúc, chỉ sợ nàng cũng không nguyện ý bị sắp xếp hợp tịch, huống chi còn phải song tu với một lão già.
Nhưng tông quy sâm nghiêm… Cho dù nàng là thiếu tông chủ, chỉ sợ về sau vì để liên kết các thế lực tông môn mà phải hợp tịch với một người mình không thích.
Nhắc đến chuyện hợp tịch khiến Bích Thục nhớ ra điều gì đó, nói:“Nay con đã Kết Đan, vi sư cũng sớm tuyển chọn đạo lữ cho con.
Người như tân tông chủ của Côn Luân tông thì không còn gì tốt hơn, đáng tiếc vị tông chủ này tu Vô Tình đạo.
May mà người này còn có một vị sư đệ, là tiểu đệ tử được tông chủ tiền nhiệm sủng ái nhất, không chỉ có tư chất phi phàm mà còn có thân thể Thuần Dương, hơn năm mươi tuổi đã Kết Đan, tu đồ không thể hạn lượng.”
Đan Thanh vừa nghe trong lòng liền cảm thấy lạnh lẽo, trên mặt lại bình tĩnh không biểu hiện gì, chỉ kính cẩn nói: “Đan Thanh cẩn tuân sư tôn an bài.”
Bích Thục lộ ra sắc mặt hài lòng, âm thầm nghĩ nếu thiếu tông chủ Phiêu Miểu hợp tịch cùng đệ tử tốt nhất của Côn Luân tông thì dù là đối với Phiêu Miểu hay việc thu thập tàn quyển cũng đều như hổ thêm cánh.
Bên kia, chuyện liên quan đến Sơn Hà Xã Tắc Đồ, Bích Ngọc trưởng lão sau khi nhận được mệnh lệnh của tông chủ thì không dám chậm trễ liền cùng hai đệ tử Kim Đan đi về phía mật thất trong linh cảnh của Phiêu Miểu, xem xét tản quyển có vấn đề gì hay không.
Sau đó khi ba người Bích Ngọc vừa đến gần mật thất đã cảm thấy không ổn, tuy không thể dùng thức tảo nhưng uy áp như muốn dời núi lấp biển là chuyện gì thể này.
Bích Ngọc còn có thể cảm nhận rõ ràng nơi đó đang tỏa ra linh lực khủng khiếp !
Đây đâu phải là dị động, rõ ràng là cự động !
Bích Ngọc nhanh chóng xốc lại tinh thần, nhưng cỗ uy áp này càng ngày càng trở nên mạnh mẽ giống như linh khí khắp bán kính ba trăm dặm xung quang đều tụ thành một sức mạnh to lớn tập trung dưới nền đất.
Dưới sự đèn nén của uy áp cường đại, Bích Ngọc hoàn toàn không thể chống lại nó để xâm nhập vào mật thất được, hai đệ tử kia của bà ta cũng đã dừng chân cách đó nửa dặm.
Đúng lúc này mật thất chợt mở toang ra, một mảnh giấy đang lơ lửng tỏa ra ánh hào quang sáng chói dần chuyển động sau đó nhanh chóng bay vụt về một phía.
Bích Ngọc khẩn trương, trong thoáng chốc bà ta cảm nhận được thứ này bị Thần Thức khống chế liền biết có biến, nhanh chóng đón hai đệ tử rồi cùng đuổi theo.
Ba người cứ truy đuổi như vậy từ lòng đất vào trong biển rồi tới thẳng nội hải của Di Châu.
Khi thấy ánh sáng của tàn quyển đâm vào nước biển tạo thành những con sóng dữ, ba người Bích Ngọc lập tức hóa ra khí hộ thân, dùng pháp khí ở trong nước nhanh chóng đuổi theo phương hướng của tàn quyển.
Giờ phút này không chỉ mỗi đám người Bích Ngọc mới cảm nhận được uy áp của tàn quyển mang đến mà Phong Bạch còn có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.
Thần thức của hắn vốn đã mạnh