Trong đầu Phong Bạch đã nghĩ tới hơn một nghìn cách để đối đãi với tên thúc thúc bạc tình này, hắn muốn mạnh mẽ đứng trước mặt y, dùng những thủ đoạn mà hắn học được để ép thúc thúc phải ngoan ngoãn nghe lời hắn.
Thế nhưng mọi thứ mới chỉ diễn ra ở trong đầu, khoảng khắc khi nghe đến chữ “Yêu” thì hắn chẳng còn nhớ được gì nữa, chỉ nhanh chóng ốm lấy thúc thúc đang quần áo không chỉnh tề ghì chặt trong lòng.
Chẳng thèm đợi Phong Thiệu há mồm, phiến môi lạnh lẽo củ Phong Bạch đã ngăn chặn môi y, thô bạo, bá đạo, giống như muốn ăn sạch Phong Thiệu vào bụng!
Phong Thiệu vốn đã tiêu hao phần lớn pháp lực, ma giáp lại bị kinh Pháp Hoa ngâm xướng tạo ra nhiều tổn hại, lúc này nào chịu được hắn ép buộc, huống chi đây cũng chẳng phải là chỗ tốt đẹp để thân thiết.
Y cố gắng đẩy, mãi mới đẩy được lồng ngực rắn chắc của tiểu súc sinh này ra một chút, có vẻ người này đã cao lớn hơn nhiều, y vội la lên:“Vẫn còn có người đấy!”
Phong Bạch nuốt nước bọt trong miệng đối phương, lúc này bị đẩy ra, giữa miệng hai người còn quấn lấy một chỉ bạc, vô cùng ái muội.
Nghe thấy câu “Có người” của y, ánh mắt Phong Bạch cũng chịu rời khỏi để nhìn về hướng khác.
Bên kia Đan Thanh vẫn đang liều chết chống cự với tên Ma tu còn lại nhưng cũng là nỏ mạnh hết đà, căn bản không thể phân tâm nhìn sang bên này.
Sau khi con rối của tên Ma tu cao gầy hủy đi Nguyệt Hoa câu của Đan Thanh, trên mặt gã liền hiện lên vẻ tham lam đánh lên người nàng:”Ta chưa bao giờ được ăn tu giả mĩ mạo đến vậy!”
“Dừng tay!” Phong Thiệu nhanh chóng quát một tiếng, không còn lực để thôi động phi kiếm nên y đành miễn cường đánh một đạo phù Vạn Quân qua.
Chỉ thoáng chốc áp lực của vạn quân phi tới, cho dù Ma tu kia có thân thể Kim Đan nhưng đối mặt với phù triện cỡ đó cũng không dám cứng rắn chống chọi, gã nhanh chóng nghiêng người né tránh.
“Mau chóng giết gã!” Phong Thiệu quay đầu nói với Phong Bạch.
Ánh mặt Phong Bạch châm chọc mà thâm trầm, tay năm chặt thành quyền, cuối cùng vẫn khắc chế xúc động âm u nơi đáy lòng.
Cho dù thế nào thì tên Ma tu kia cũng đáng chết, dám mơ ước thúc thúc của y, có điều nữ tu kia cũng vậy.
“Như người mong muốn.” Phong Bạch nheo mắt, đột nhiên khẽ cười, thậm chí còn chẳng thèm buông Phong Thiệu ra mà là một tay ôm lấy y.
Dưới chân cũng không rõ là loại bộ pháp gì, có điều không kém hơn tốc độ lúc hắn ở trong hình thú là bao, khiến cho Phong Thiệu vô cùng kinh ngạc.
Về phần hắn ra tay, so với một chiêu phá thể đơn giản mà thô bạo lúc nãy thì bây giờ Phong Thiệu mới có cơ hội nhìn rõ ràng.
Chỉ thấy Phong Bạch lấy ra một thanh phi kiếm kim sắc, tốc độ nhanh như thiểm điện, phi kiếm chưa đến nhưng đã tỏa ra kiếm quang sắc bén khiến cho người ta phải sợ hãi, kiếm quang cuồn cuộn không ngừng nhanh chóng chém đôi Ma tu đang cắn cổ Đan Thanh!
Chỉ một kiếm !
Cho dù Phong Thiệu có kiếm ý nhị trọng thiên và tu vi trung kỳ Kim Đan cũng không thể nào giết chết một Kim Đan Ma Tu chỉ bằng kiếm ý.
Thanh kiếm này… Phong Thiệu vô cùng khiếp sợ, ánh mắt y dừng trên thân phi kiếm kim sắc kia.
Lữ Minh Tịnh trong nguyên tác cũng có một thanh kiếm như vậy, cũng là pháp bảo bản mệnh của hắn, tên gọi là cổ kiếm Trạm Lô.
Kiếm này là ngũ kim chi anh, thái dương chi tinh, ra chi hữu thần, phục chi tắc uy, là Thượng Cổ đệ nhất danh kiếm.
(Đại loại là kiếm rất tốt, nhưng tớ không edit được sát nghĩa đoạn này, bạn nào hiểu tiếng trung có thể giúp tớ với nhé 此剑乃五金之英, 太阳之精, 出之有神, 服之则威, 是上古第一名剑.)
Vốn cổ kiếm này là Lữ Minh Tịnh trong nguyên tác lấy được, tại sao tình tiết vừa mới bắt đầu đã… Có phải tình tiết càng ngày càng bị thay đổi do y không?
Nhưng Phong Thiệu còn chưa kịp nghĩ nhiều đã thấy Phong Bạch hờ hững cầm lại kiếm Trạm Lô, Ma Tu đã chết, hắn còn cầm kiếm muốn chém ai, cái này không cần nói cũng biết! Phong Thiệu vội vàng ngăn cản hắn, nhíu mày thấp giọng nói:“Ngươi điên rồi à, nàng ta không thể chết.”
“Thúc thúc luyến tiếc nàng ta?” Ý cười khẽ gợn lên trên đôi môi mỏng của Phong Bạch môi mỏng, tay cầm kiếm cũng mặc cho Phong Thiệu ấn, giống như lúc trước khi chưa từng có chuyện gì xảy ra nhưng trong con ngươi màu vàng của hắn lại càng ánh lên sự hung ác nham hiểm.
Lúc này Phong Thiệu đã xoay người nên không chú ý tới sắc mặt của Phong Bạch, y đi thẳng đến chỗ Đan Thanh đang mất máu do bị cắn.
Lúc này Đan Thanh đã vô cùng suy yếu, máu tươi ở phần cổ đang không ngừng chảy, da thịt trắng nõn cũng đang dần chuyển thành màu đen.
Nàng ta ngã ngồi trên đất chẳng thể nhúc nhích thế nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh, mong ngóng mà nhìn nam tử cao gầy cách đó không xa.
Người kia tuấn mỹ bất phàm, hai mắt hẹp dài như đao, một thân bạch y dưới màu đỏ của huyết vụ lại càng thêm sạch sẽ bắt mắt.
Trong đầu nàng vẫn còn đọng lại hình ảnh kiếm quang như thiểm điện vô cùng bá đại, nhẹ nhàng một chiêu đã chém đôi Ma tu suýt nữa ăn thịt mình, đây là thực lực cỡ nào cơ chứ!
Phong Bạch cũng bắt được ánh mắt chú mục có phần hơi quá phận của Đan Thanh, hắn khiêu khích cười cười, cho rằng đối phương đang nghĩ đến chuyện lúc nãy, bỗng cảm giác còn chưa đủ thỏa mãn mà liếm liếm môi.
Hành động của hắn cùng với dung mạo nghiêm nghị đầy chính khí quả thực là trái ngược đến cực điểm.
Thế nhưng khi dừng ở trong mắt Đan Thanh, hành động này không phải là khiêu khích mà như đang đáp lại… Ánh mắt nàng ta vốn lấp lánh bỗng trở nên nóng rực, nhìn về phía Phong Thiệu đang thoa thuốc trị thương cho mình, nhịn đau suy yếu mở miệng:“Cứu, người cứu ta… Là ai?”
Phong Thiệu thuận miệng đáp,“À, cháu của ta.” Đan Thanh sau khi nghe được câu trả lời thì cũng thấm mệt, ngất đi.
Phong Thiệu liền đút cho nàng một viên Dưỡng Thân đan, đang muốn vận khí thì bỗng nhiên bị một người kéo vào trong lồng ngực.
“Thúc thúc, người cũng chỉ coi ta như cháu trai?” Đôi mắt vàng của Phong Bạch lạnh lùng lóe lên, dù miệng vẫn cười nhưng lại mang theo vài phần tàn bạo.
Làm việc chính xong, đến lúc này Phong Thiệu mới có thời gian ngắm nghía Phong Bạch, tất nhiên cũng nhận ra Phong Bạch không thích hợp, tiểu súc sinh này… Nhưng y còn chưa kịp mở miệng nói điều gì thì mi tâm bỗng nhiên cảm thấy đau nhói, trên môi mềm nhũn rồi đột nhiên mất đi ý thức.
Bên tai y truyền đến một câu:“Thúc thúc ngoan, điệt nhi ôn chuyện cùng người.”
Khiến Phong Thiệu mất đi ý thức là một đạo thần thức mà y không hề phòng bị, tất nhiên cũng trúng chiêu, nhưng loại công kích thần thức cấp độ này cùng lắm cũng chỉ khiến y ngất đi trong chốc lát thôi.
Không biết đã trải qua bao lâu, rốt cuộc Phong Thiệu cũng chậm rãi tỉnh lại từ một cơn đau đầu.
Suy cho cùng cũng là thần thức bị tấn công, thứ này còn yếu ớt mẫn cảm gấp bội lần sắc thân, Phong Thiệu không muốn động đến nó, chỉ mơ mơ màng màng mở mắt ra muốn nhìn xem đây là chỗ nào, có chuyện gì xảy ra thôi.
Đập vào mắt đầu