Còn chưa dứt lời thì đám người Phong Thiệu ở trong trận pháp đã cảm nhận được từng cơn chấn động.
“Đùng”, tiếng đánh nặng nề như dội thẳng vào lòng người, khiến ai nấy đều hoảng hốt!
Phong Thiệu thầm than không ổn, ngay cả y với tu vi Kim Đan kỳ còn bị đè ép, có thể thấy tu vi của đối phương sâu không lường được.
Cho dù bọn họ có pháp bảo tinh diệu… Y thầm cân nhắc, ánh lửa của Xích Viêm kiếm trong tay chợt bùng lên mãnh liệt như mặt trời ban trưa.
So với việc đón nhận thế công của người phá trận một cách thụ động, chẳng bằng bọn họ cứ chủ động tấn công đối phương.
Phong Thiệu và hai vị sư huynh Triệu Bác, Trương Bách Thiên liếc nhìn nhau, sau đó cùng vung kiếm chém về phía trung tâm của trận pháp.
Thế kiếm của ba vị tu giả Kim Đan: một đỏ, một trắng, một vàng được đánh ra cùng lúc, khiến cho kiếm ý sắc bén dâng lên ồ ạt.
Từng luồng kiếm quang tựa như ánh trăng rằm, mang theo tiếng rít chói tai mà xé rách trận pháp!
Trận truyền tống của Hoàng gia chẳng thể chịu nổi một kích dưới kiếm thế mãnh liệt, âm thanh vỡ nát tựa như tiếng nham thạch sôi trào phun lên từ trong lòng đất, thoáng chốc phá hủy toàn bộ mọi thứ.
Thế nhưng, giữa bụi mù cuồn cuộn, bỗng có một luồng ánh sáng mang theo uy thế không thể ngăn cản chợt xông tới.
Một tiếng nổ nặng nề vang lên, mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội, chấn động đến mức khiến lòng người hoảng hốt!
Phong Thiệu chợt biến sắc, bởi vì luồng sáng kia còn mang theo cả mấy đạo kiếm quang cực kỳ sắc bén đang đâm thẳng về phía người đứng ở tâm trận là y!
Y vung kiếm ngăn cản, kiếm quang như hóa thành những ngọn lửa màu vàng, có thể thấy tu vi của đối phương không hề thua kém y.
Trong lòng Phong Thiệu thầm than không ổn.
Đối mặt với công kích mạnh mẽ cỡ này, thân thể và gân mạch của y đã bắt đầu tự chống lại theo bản năng.
Toàn thân y được bao phủ bởi một vầng sáng đỏ mỏng manh, giữa sắc đỏ còn xen lẫn chút đen, đây chính là ma khí hệ Hỏa của Phong Thiệu, cực kỳ giống một tầng nhuyễn giáp.
Nhuyễn giáp khá mềm mại nhưng lại có lực phòng ngự cấp Kim Đan.
Mặc dù kiếm quang kia cực kỳ sắc bén, thậm chí có thể phá vỡ tầng phòng ngự bằng phi kiếm của Phong Thiệu, nhưng lại không thể xuyên thủng được ma giáp.
Khi những luồng kiếm quang màu vàng ấy vừa chạm vào ma giáp liền lập tức bị lớp sương mù màu đen cắn nuốt hết.
Tuy không bị nội thương nhưng thân thể của Phong Thiệu vẫn bị cắt thành nhiều lỗ thủng, máu tươi ồ ạt chảy ra.
Y vội vàng niệm chú văn để giải trừ ma giáp.
Bởi vì ma giáp sẽ khiến linh khí bị hao tổn, mà trong cơ thể của y vẫn còn bụi gai Hỗn Nguyên nên y càng không dám hoang phí.
Ngoài ra y cũng sợ người khác sẽ chú ý đến dị trạng do ma giáp tạo ra.
May mà vừa phá trận nên sương mù vẫn đang bao phủ khắp nơi, các sư huynh đệ cũng bận đối phó với trận pháp phản phệ.
Tuy phản phệ cỡ này không đủ làm họ bị thương nhưng do còn phải bảo vệ các đệ tử khác nên họ không hề chú ý đến Phong Thiệu.
Tất nhiên luồng kiếm quang mạnh mẽ vừa rồi không phải do phản phệ của trận truyền tống trận gây ra.
Phong Thiệu nhíu mày, y định tấn công từ khe hở của trận pháp đã bị phá vỡ.
Vừa rồi gặp nguy hiểm chẳng qua là do quân địch đánh úp bất ngờ, nếu giáp mặt giao chiến thì chưa chắc đã khiến y e ngại.
Dường như kẻ địch cũng có cùng suy nghĩ với Phong Thiệu nên đã hành động trước y một bước.
Từ khe hở của trận pháp bỗng xuất hiện vài bóng người đang ngự kiếm bay tới.
Nhóm tu giả vừa đến có khoảng bảy, tám người, dẫn đầu là một nam tu trung niên, trên mặt có râu.
Phong Thiệu nhìn thấy phi kiếm dưới chân gã không ngừng tỏa ra ánh sáng vàng kim liền lập tức đoán ra, kiếm quang lạnh buốt thấu xương khi nãy chính là của người này.
Bên cạnh gã là một nam một nữ: người nam gầy gò, trong tay cầm một cái la bàn màu đen; người nữ đang bị trọng thương gần như sắp hôn mê bất tỉnh.
Có lẽ ả ta bị liên lụy lúc ba sư huynh đệ Phong Thiệu cùng phá trận.
Lúc này ả đang được một người khác đỡ lấy.
Nam tu trung niên kia nhìn lướt qua mọi người ở trong trận, sau đó nhìn về phía lồng ngực đã nhuộm đỏ máu tươi của Phong Thiệu.
Gã hơi kinh ngạc:
“Chỉ với tu vi sơ kỳ Kim Đan lại có thể ngăn cản được một kiếm của ta?” Nói xong, gã và với mấy tu giả ở phía sau đều đáp xuống đất, cách Phong Thiệu chỉ vài bước chân.
Lúc Phong Thiệu nhìn thấy kim kiếm trong tay nam tu thì không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.
Không ngờ thanh kiếm ấy lại là Huyền giai.
Ở giai đoạn Luyện Khí và Trúc Cơ kỳ, tất cả pháp bảo được phân chia thành thượng – trung – hạ phẩm.
Sau khi lên đến Kim Đan kỳ, vũ khí và phòng cụ đều lấy Thiên, Địa, Huyền, Hoàng làm cấp phân chia.
Không phải cứ Kết Đan là có thể sử dụng pháp bảo Hoàng giai, bởi vì cấp độ của pháp khí càng cao thì càng yêu cầu thực lực của người sử dụng cũng phải cao tương ứng.
Chẳng hạn như Phong Thiệu, mặc dù y đã lại Kết Đan một lần nữa, nhưng bởi vì bụi gai Hỗn Nguyên nên cảnh giới của y vẫn luôn không được ổn định, tu vi cũng khó đột phá.
May mà y còn có Ma Thể bẩm sinh cho nên thực lực chưa từng bị tụt xuống.
Ngay cả khi như vậy thì y cũng chỉ miễn cưỡng khống chế được Xích Viêm kiếm Hoàng giai trong tay mà thôi.
Pháp bảo Huyền giai tương ứng với Nguyên Anh kỳ.
Tâm trạng của Phong Thiệu trầm xuống, mặt mày lạnh lùng nhìn về phía nam tu.
Chẳng lẽ gã là…
Chợt nghe thấy Trương Bách Thiên ở phía sau bật cười một tiếng thật lớn.
Hắn nâng kiếm chém vào tia phản phệ cuối cùng của trận pháp, sau đó một tay cầm kiếm, một tay cầm hồ lô bước tới:
“Chỉ là một hậu kỳ Kim Đan mà đã tự coi mình là Kết Anh sao.
Ngươi có thể làm gì được chúng ta?”
Triệu Bác cũng cười lạnh:
“Kể cả Kết Anh thì đã sao? Một tán tu Kết Anh có thể làm gì được chúng ta?”
Tu vi càng cao thì sự chênh lệch giữa đại cảnh giới và tiểu cảnh giới sẽ càng lớn.
Nếu đối phương là Nguyên Anh, chắc chắn Phong Thiệu sẽ không còn phần thắng.
Dù y có các sư huynh đệ ở đây thì thực lực của hai bên chỉ miễn cưỡng ngang bằng với nhau, có thể trốn thoát được đã là may mắn lắm rồi.
Nhưng nếu đối phương chỉ mới là hậu kỳ Kim Đan, vậy bên này y có ba Kim Đan, có thể đối phó được.
Phong Thiệu khẽ thở phào, y không phải là một kẻ hiếu chiến.
Lúc này y bỗng thấy lồng ngực mình hơi ấm áp, chẳng biết La Thắng đã đi tới đây từ lúc nào, hắn đang đặt một bàn tay bao phủ lên vết thương trên ngực y.
Linh khí hệ Mộc dễ chịu chậm rãi rót vào khiến vết thương nhanh chóng khép miệng.
“Không cần…” Phong Thiệu vừa định mở miệng nói để mình tự làm thì Phương Trường Tín đã kéo tay y, cướp lời:
“Kiếm kia là Huyền giai, tu vi của người nọ lại cao hơn sư huynh hai tiểu cảnh giới.
Tuy sư huynh đã ngăn cản được nhưng cũng bị thương không ít, cứ để La sư huynh giúp đỡ đi.”
Phong Thiệu thấy dáng vẻ quan tâm của hai vị sư đệ, trong lòng còn cảm thấy ấm áp hơn cả nơi đang được chữa trị.
Vì vậy y cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn về phía đầu sỏ ở bên kia.
Lúc y đang định nói chuyện thì bỗng có một tu giả thấp lùn ở bên phe địch chợt xông lên rồi gào thét:
“Các ngươi dám nói Kính Nguyệt tông của chúng ta là Tán tu? Ta thấy các ngươi mới là lũ Tán tu không biết chui ra từ thâm sơn cùng cốc nào thì có!