Những ngày tu hành thực sự vô cùng nhàm chán, nhất là khi không phải bế quan bởi vì y sẽ chẳng được hưởng thụ loại đãi ngộ nhắm mắt vào mở mắt ra đã trôi qua xxx năm.
Trong lúc Phong Bạch đang học nghệ với các trưởng lão của Côn Luân thì một ngày của Phong Thiệu được trải qua với lịch trình: Buổi sáng, dùng hồ Hàn Băng tắm rửa để tiêu trừ nhiệt độ do Viêm Hỏa mang đến, sau đó đi ngắm hai nhánh Hợp Hoan thảo phát triển.
Lúc chúng chuẩn bị hóa thành người chính là thời điểm quan trọng nhất cần để ý.
May mà có ngọc giản gia truyền dạy cách nuôi trồng của Loan gia cùng với sự chăm sóc tận tình của Hà Loan mới giúp cho hai nhánh Hợp Hoan thảo này phát triển tốt đến béo trắng phì nộn.
Nếu không có ai chạm vào thì bọn nó sẽ “ê ê a a” mời gọi, có người chạm vào thì tụi nó liền kêu “Anh anh anh anh”, còn nếu bóp chúng [ Phong Bạch chuyên làm vậy] thì tụi nó lập tức “A a a a a”.
Buổi sáng, sau khi chăm sóc Hợp Hoan thảo thì Phong Thiệu sẽ tự chuẩn bị cho mình một ít linh thực.
Đừng có nhắc đến Tích Cốc đan với y, miệng của y được sinh ra ngoài để nói chuyện thì chỉ dùng để ăn cơm.
Lúc này tiểu Mân và Bồng Khâu cũng tới cọ cơm, tiểu Mân chỉ ăn thức ăn chính, không cao cấp thì nó không đụng tới.
Cùng là gà cảnh, cùng là linh cầm nhất giai nhưng nó lại chỉ chọn ăn những con lớn lên có bộ lông màu xanh lục.
Bởi vì phần lớn gà cảnh đều có lông màu đỏ, trong vạn con màu đỏ mới có được một con màu lục, cho nên nó cảm thấy chắc chắn những con màu lục ấy là loại cao cấp nhất.
Tiểu Mân tựa như đã ăn được thứ đồ vô cùng bất phàm, ăn xong liền muốn ngẩng cao đầu cất bước đi dạo, vừa hăng hái xổ bung đôi cánh màu lục vừa bước qua bước lại trên đỉnh đầu Phong Thiệu giống như một vị quốc vương đang đi tuần tra lãnh địa của mình.
Bồng Khâu lại chỉ ăn đồ sống, ông ta chẳng quan tâm đó có phải đồ cao cấp hay không, chỉ cần đủ lớn và vẫn còn sống là được.
Thế nên có một khoảng thời gian tuy Phong Thiệu ở trên núi nhưng lại rất ít khi nghe được tiếng chim bay cá nhảy, cứ có cảm giác nơi này không thích hợp để định cư.
Thời gian còn lại, Phong Thiệu sẽ nghiên cứu ma công cùng với Bồng Khâu, đồng thời cũng nghiên cứu cả tâm chú Tế Luyện.
Sau khi phân tích chuyện của Đan Thanh thì y cũng tìm được đáp án cho mình: Đúng như suy đoán lúc trước, quan hệ giữa Thanh Dương và Tu Di lão tổ không hẹn mà hợp, thế nhưng liên hệ giữa Đan Thanh và Thanh Dương lại rất khó hiểu, không giống như có âm mưu từ trước.
Bởi vậy Phong Thiệu đành tạm bỏ qua việc này.
Dù sao mạng của Thanh Dương cũng chẳng thọ nổi, y vẫn nên lo lắng về Tu Di lão tổ thì hơn, thế nhưng ông ta giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, thật sự rất khó để tính kế.
Bởi vậy hai người chỉ đành bàn bạc kỹ lưỡng chứ chẳng thể nóng vội tránh làm hỏng chuyện.
Giữa trưa, Phong Thiệu sẽ rời khỏi động phủ của mình để lên đỉnh núi luyện kiếm.
Sức phá hoại của kiếm tu rất lớn, cho dù động phủ của y có lớn hơn nữa thì cũng không đủ cho y chà đạp.
Tinh túy trong kiếm ý của Phong Thiệu chính là bạo liệt, “bạo” thì rất khó để khống chế nhưng “liệt” thì có thể đầu cơ trục lợi một chút.
Ví dụ như lợi dụng ánh mặt trời lúc chính ngọ trong tiên cảnh của Côn Luân, phần “liệt” thu được sẽ vô cùng tinh túy.
Y lợi dụng lúc mặt trời tỏa ánh sáng gay gắt nhất trong ngày, ngay cả ma giáp cũng không sử dụng mà cứ thế dùng tay trần để luyện kiếm.
Sau vài canh giờ như vậy, trải nghiệm còn lại chính là sự thống khổ.
Đúng là bất đắc dĩ, tuy rằng y được mọi người ca tụng là bảo vật của Côn Luân nhưng thiên phú vẫn còn kém xa Phong Bạch.
Tất nhiên một phần nguyên nhân cũng là do kiếm ý không hợp với bản tính của y, từ đó sinh ra cản trở.
May mà trời không tuyệt đường người, năm đó lúc ở trong linh cảnh Đoán Tâm y đã lĩnh ngộ được kiếm ý bạo liệt, cũng coi như giúp Phong Thiệu gỡ gạc phần nào, chỉ cần chăm chỉ tu luyện thì sẽ có