Phong Thiệu cảm thấy kinh hãi nhưng không đến mức đáng sợ như y vẫn thường tưởng tượng, thầm chí còn âm thầm thở phào vì người đến không phải là sư tôn nhà mình, dù sao sư thúc cũng không nóng nảy lắm…
Thế nhưng sự thở phào của y không được kéo dài được lâu bởi vì khi Phong Thiệu vừa muốn mở miệng giải thích đã thấy một đạo kiếm quang “vèo” một tiếng dừng ở trên tay y, pháp khí có hình dáng sợi tơ hồng lập tức đứt thành mấy đoạn giúp hai tay đang bị trói chặt của Phong Thiệu cũng được thả lỏng.
Mặt Thái Huyền lạnh như hàn băng, chẳng nhìn ra được là đang tức giận hay đang nổi nóng, thế nhưng kiếm ý trong tay ông bỗng chốc tràn ngập sát khí, những tia ánh sáng màu trắng khẽ quẩn quanh thân kiếm khiến nó càng thêm sắc bén.
Phong Thiệu thầm kêu hỏng rồi, vội vàng la lên: “Sư thúc, con…”
“Nghiệp chướng nhà ngươi, sao dám lấy sư thúc của mình ra để thải bổ?” Giọng nói của Thái Huyền lạnh lẽo âm trầm, những tia sáng trắng trên thân kiếm bỗng hóa thành một đạo kiếm ý màu bạc tỏa ra sức mạnh khủng khiếp.
“Giết!”
Mắt thấy phi kiếm nhắm thẳng về phía Phong Bạch, lúc này Phong Thiệu cũng không còn kịp nghĩ đến chuyện giải thích nữa mà lập tức rút kiếm rồi kéo Phong Bạch ra phía sau người mình.
Thái Huyền vội vàng thu hồi phi kiếm, nhìn về phía Phong Thiệu đang trần như nhộng che ở phía trước, trong giọng nói mang theo sự tức giận: “Nghiệp chướng bậc này mà con còn muốn che chở cho nó ư?”
“Sư thúc, không phải là hắn thải bổ con đâu.” Phong Thiệu vội vàng giải thích.
Thái Huyền cũng không động đậy nữa nhưng tay vẫn đặt trên chuôi kiếm như cũ, kiếm ý dày đặc lạnh lẽo chưa bình ổn hoàn toàn mà vẫn đang tỏa ra sát khí khắp bốn phía.
“Vậy là con thải bổ nó?” Giọng điệu của Thái Huyền bình tĩnh.
Phong Thiệu nghe ra được đối phương không tin lời mình, cũng khó trách.
Một màn vừa rồi là Phong Thiệu bị trói còn Phong Bạch lại ghé trên người y, phần bụng của y vẫn còn sót lại một ít bạch dịch…
Bạch dịch!
Bạch dịch của mình còn ẩn chứa ma khí!
Trong lòng Phong Thiệu trầm xuống, vội vàng lấy đạo bào phủ lên thân thể, một tay khẽ khàng lau phần bụng dưới, miệng nói: “Không phải thải bổ…”
Lần này Thái Huyền không ngắt lời mà chờ Phong Thiệu nói hết câu, thậm chí ngay cả Phong Bạch cũng thoáng nhướn mày, vừa âm thầm mặc lại y phục cho đối phương vừa lẳng lặng đợi chờ y nói nốt.
“… Chúng con là song tu.” Phong Thiệu thở dài.
Nói thật thì y vẫn thấy hơi bất an.
Tuy rằng tu giới không tuân thủ luân thường đạo lí nghiêm ngặt như phàm nhân nhưng cũng vẫn có luân thường.
Nếu sư thúc không chấp nhận mà cứ nhất định muốn nghiêm trị Phong Bạch, vậy y cũng chỉ đành mang hắn trốn khỏi nơi này thôi.
Nghĩ như vậy, Phong Thiệu liền quay đầu nhìn Phong Bạch, bất chợt bắt gặp đôi mắt màu vàng của hắn khẽ lóe sáng, cũng đang nhìn mình thật sâu, dường như nơi đáy mắt còn ẩn chứa những cuộn sóng mãnh liệt.
Thái Huyền trầm mặc nhìn Phong Thiệu và Phong Bạch đang liếc mắt đưa tình, sau đó nói: “Thế hai đứa là…”
“Hai chúng con là đôi bên cùng mến, hắn là đạo lữ của con.” Phong Thiệu nói xong, tay liền bị Phong Bạch nắm chặt lấy, sau đó đôi môi cũng bị chặn lại một cách bất ngờ, đúng là một nụ hôn sâu vô cùng hung hăng.
Đang đứng trước mặt trưởng bối mà còn dám làm chuyện này, lại còn vừa bị bắt gian tận giường khiến cho một kẻ vẫn luôn tự nhận mình có da mặt siêu dày, kĩ năng biểu diễn đỉnh cao như y cũng không chịu nổi mà phải lộ ra vẻ mặt ngại ngùng xấu hổ, vội vàng đẩy đối phương ra.
May mà dường như tâm trạng của Phong Bạch không tệ, bị đẩy ra cũng không liều chết dây dưa nữa.
Lúc này Phong Thiệu mới bái lạy Thái Huyền rồi nói: “Sư thúc thứ lỗi, Minh Tịnh tuổi còn nhỏ lại không hiểu rõ chuyện thế sự, để sư thúc phải chê cười.”
Trong mắt Thái Huyền hơi gợn sóng nhưng cũng không tức giận, chỉ nói: “Có thể tìm được người lưỡng tình tương duyệt* với mình là chuyện tốt.” Ông dừng lại một chút rồi nhìn về phía Phong Bạch, nói: “Vậy thì cũng phải đợi đến khi hợp tịch xong rồi mới được làm… những chuyện thế này.
Hơn nữa, ngươi lại dám dùng thứ đó để trói Thiệu Nhi lại, chẳng lẽ ngươi muốn cưỡng bức Thiệu nhi?” Khi nói đến câu cuối cùng, giọng của ông bỗng trở nên nghiêm nghị.
(*lưỡng tình tương duyệt: Đôi bên cùng yêu thương nhau)
May mà Thái Huyền là người có thê tử nên cũng thấu hiểu phần nào, dễ dàng chấp nhận lời giải thích của y.
Phong Thiệu rất sợ Phong Bạch lại nói những lời không nên nói, vì thế lập tức nghiêm mặt giành trước: “Không phải cưỡng bức, sư thúc, là sư điệt cam nguyện.”
Phong Bạch nhịn cười, ngắm nhìn dáng vẻ Phong Thiệu đang nghiêm trang bảo vệ mình, trong đôi mắt lại càng tỏa ra tình ý sâu đậm.
Sắc mặt của Thái Huyền chợt cứng đờ, đương sự đã nói như vậy rồi thì ông cũng chẳng còn gì để chất vấn nữa, vì thế lạnh mặt nói với Phong Bạch: “Tính tình sư thúc ngươi vẫn luôn ôn hòa, nhưng nếu ngươi mượn điều đó để bôi nhọ, đừng nói Thái Dần sư huynh, chính ta và Côn Luân đều sẽ không tha cho ngươi! Nhanh chóng hợp tịch mới là điều đúng đắn, sao có thể để Thiệu nhi không danh không phận làm những chuyện này với ngươi?”
Nghe được vị sư thúc vẫn luôn tiếc chữ như vàng của mình nói ra những lời này khiến Phong Thiệu chợt cảm thấy vô cùng ấm áp, cảm giác có người nhà mẹ đẻ tri kỉ nhường này thật không tệ… Từ từ! Người nhà mẹ đẻ!?
Tuy đang bị dạy bảo nhưng Phong Bạch lại rất hưởng thụ, thật lòng thật dạ bái lạy: “Cẩn tuân sư thúc tổ dạy bảo, nhất định Minh Tịnh sẽ nhanh chóng báo cáo Thái Dần sư thúc tổ về chuyện hợp tịch.”
Phong Thiệu nheo mắt, Thái Huyền lại gật đầu: “Ngươi tự lo bản thân cho tốt.”
Để tránh Thái Huyền lại nói ra những lời khiến cho y phải liên tưởng theo hướng quỷ dị, Phong Thiệu nhanh chóng chuyển câu chuyện: “Sư thúc trở về Côn Luân rồi lại tìm tới đây, có phải là muốn tìm con không? Từ biệt bốn năm, sư bá mẫu có khỏe không ạ?”
“Ta đến chính là vì việc này.” Trong mắt Thái Huyền chợt lóe một tia âm trầm, ông thu kiếm vào vỏ.
“Bốn năm nay ta đã tìm không biết bao nhiêu bảo vật để cố hồn cho nàng nhưng hồn tức của nàng vẫn rất thấp, tinh huyết nguyên phách bị xói mòn phần lớn khiến cho hồn phách cũng càng ngày càng yếu.
Hai ta là đạo lữ song tu, đồng tinh hợp huyết, ta liền dùng bí pháp đem tinh huyết nguyên phách của mình chuyển cho nàng.
Tuy cách này có thể dùng tạm thời nhưng ma khí của ma châu Âm Huyết thật sự rất quỷ dị, khó chơi hơn ma khí của ma châu bình thường rất nhiều.
Bản thân Bích Lạc đã bị ăn mòn, tinh huyết nguyên phách ta chuyển vào cho nàng cũng bị ô nhiễm theo, nếu cứ tiếp tục như vậy thì có thể nàng sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.” Nói đến đây, trong giọng nói của Thái Huyền còn mang theo vẻ đau xót.
Phong Thiệu nghe vậy thì cảm thấy rất choáng váng, lấy tinh huyết nguyên phách của bất cứ người nào ra khỏi cơ thể, không chỉ khiến tu vi chịu tổn thương nghiêm trọng mà quá trình lấy ra cũng vô cùng thống khổ.
Thế mà cứ mỗi lần Thái Huyền lại chuyển một lượng gấp bốn lần người khác, thậm chí còn muốn tiếp tục duy trì… Cho dù Thái Huyện là đại năng Phản Hư kỳ thì cũng không thể chống đỡ nổi tiêu hao trường kỳ như vậy, không những ảnh hưởng đến tu vi mà còn cả tính mạng!
Khó trách lúc trước khi Thái Huyền động kiếm, y lại mơ hồ cảm nhận được kiếm ý của ông đã không còn mang theo khí thế hủy thiên diệt địa như trước nữa.
Vốn tưởng rằng Thái Huyền muốn nương tay, dù sao hiện giờ Phong Bạch còn giống bảo vật của Côn Luân hơn cả y, không ngờ đúng là muốn lấy mạng Phong Bạch vì y.
Phong Bạch lại hiểu được chút ý tứ khác, nói: “Vậy lần này sư thúc tổ đến đây, tìm sư thúc của con…”
“Không phải ta tới tìm Thiệu nhi mà là tới tìm ngươi.” Giọng nói của Thái Huyền trầm xuống: “Nếu cách của Chính Đạo không giúp ta cứu được nàng vậy chỉ đành tìm tới Ma Đạo, chưởng môn sư điệt nói ma châu đang ở chỗ ngươi.”
Chuông cảnh báo trong lòng Phong Thiệu bỗng réo dữ dội.
Ma lực của ma châu Âm Huyết đã bị y hấp thụ từ lâu, khí tức của ma châu cũng khác xa lúc trước.
Bao bọc bên ngoài vật ấy là linh khí của Phong Bạch còn bên trong đều là ma khí của Phong Thiệu, hai người và huyết khí của ma châu đã hợp nhất từ lâu, trở thành một chỉnh thể.
Nói cách khác, chỉ cần Thái Huyền lấy được ma châu ắt sẽ biết vật đó từng được Phong Thiệu và Phong Bạch hấp thu sử dụng.
Tu giả phải dùng đến ma vật, lại không bị thương, vậy chỉ có thể là … thông đồng làm bậy.
Phong Thiệu nghĩ đến việc họ thông đồng làm bậy, Phong Bạch cũng nghĩ đến.
Hắn nhướn mày nói: “Sư thúc tổ, vật ấy rất tà uế.
Nếu sư thúc tổ mang nó đi cứu người chỉ sợ có cứu sống được cũng không thể đi theo con đường chính