Phiền Não Của Vị Dẫn Đường Vạn Nhân Mê

Chẳng biết lúc nào ở trước cửa đã đặt một bó hoa hồng đỏ


trước sau

Edit + Beta: Ruby

- ------------------

Tề Lý Cách bị Tony nhìn làm lúng túng quá chừng, ha ha ha ha chậm rãi dịch về chỗ ngồi của mình.

Nhưng mà lúc này Tony không hề không đếm xỉa cậu nữa, không chớp mắt theo dõi cậu, nhìn đến mức cậu muốn ngã ra mặt đất giả chết.

"Tề Lý Cách tiên sinh."

"Vâng..."

"Xin lấy bàn chân không mấy sạch sẽ của ngài ở trên ghế bỏ xuống đất."

"Tuân mệnh..." Tề Lý Cách rút bàn chân lại về trên ghế, bé ngoan bỏ xuống.

"Tề Lý Cách tiên sinh."

"Vâng..."

" Kế tiếp, có khoảng thời gian một tháng chúng ta sẽ không gặp mặt, xin ngài ở khoảng thời gian một tháng này duy trì trình độ vệ sinh mà nhân loại nên có."

"Tuân mệnh... Ồ?"

"Tôi nhận lời mời của Đỗ Ân sinh dục, ngày mai phải đi tới tinh cầu của bọn họ tiến hành giao lưu."

"Đột nhiên như vậy?"

Tony nhìn đồng hồ, nói rằng: "Đúng vậy, ước chừng năm phút trước cho ra quyết định."

"Chờ đã! Hai chúng ta là người cùng công ty đi! Làm sao chỉ có cậu đi!"

Tony nhếch miệng cười lạnh nói: "Tôi thay ngài cự tuyệt, ngài còn có 23 đứa nhỏ cần phải chăm sóc."

Tề Lý Cách nhất thời cảm giác mình như bị cô bé lọ lem mẹ kế ngược đãi, mẹ kế ngày mai muốn tự mình đi xuất ngoại ăn ngon mặc đẹp, giữ lại một mình cậu ở nhà trông nom đứa nhỏ.

" Xin ngài đừng nên giả làm bộ dạng trẻ em bị hành hạ, cái này làm người ta rất không thoải mái."

"..."

Tony không để ý tới ánh mắt ai oán của Tề Lý Cách, đứng dậy thu dọn đồ đạc.

" Hạn mức hạng mục của quý này đủ rồi, kế tiếp tháng này ngài phụ trách chăm sóc tốt 23 đứa nhỏ là được, bàn bạc nghiệp vụ tạm hoãn. Đương nhiên, chấp hành công tác vệ sinh xin ngài tự giác một chút."

" Phi hạm vào sáng mai, tôi đi về trước chuẩn bị." Tony trước khi rời đi, một lần cuối cùng nhìn về phía Tề Lý Cách gương mặt ai oán: " Bạn nhỏ Tề Lý Cách, đi đường nhớ phải nhìn đường, ngủ phải đắp chăn, người lạ gõ cửa không nên mở, tạm biệt!"

Cửa đóng rồi, còn một mình Tề Lý Cách ở lại ngốc lăng lăng mà vẫn còn duy trì tư thế phất tay chào tạm biệt.

Sớm biết ngày hôm nay liền đánh chết không đi làm, nếu không cũng sẽ không gặp được Trần tiên sinh ma tính, sau đó không tới 11 giờ cũng chỉ còn lại một mình mình ngồi ở trong văn phòng...

Cậu gãi gãi đầu, tiếp đó lén la lén lút nhanh chóng lấy thông tấn khí ra mật báo tin tức cho Wells, nghĩ thầm cậu trốn đi ha, Wells chút nữa đuổi theo "say hi" với cậu nè.

Chuyện liên quan với Tony cùng Wells, cậu kỳ thực tỉ mỉ nghĩ tới. Wells có thể cảm nhận được độ tương dung, Tony không cảm nhận được, chuyện độ tương dung này cậu lựa chọn tin tưởng Wells. Vậy nếu như hai người tương dung 100%, ở bên nhau nhất định không thành vấn đề, chỉ là cần phải mài giũa mà thôi.

Sự kháng cự một mực của Tony, chỉ sẽ tạo thành chứng nóng nảy của Wells xảy ra thường xuyên hơn. Hơn nữa Wells tòng quân, một người không có dẫn đường động viên, quân nhân thường xuyên nảy sinh nóng nảy, không chỉ bản thân thường bị vây ở giữa nguy hiểm, càng là một nỗi lo tiềm ẩn cho đất nước.

Huống chi, Tề Lý Cách làm bạn bè của Tony nhiều năm, biết Tony vẫn là trống vắng, y cần phải có một đối tượng tạo điều kiện cho y chỉ huy phê bình, không thì sẽ nghẹn chết.

Tề Lý Cách ngàn vạn
phần nguyện ý giao nhiệm vụ này quang vinh cho Wells, hắn là một con chó lớn da dày thịt béo, Tony quất thế nào hắn cũng không quan trọng.

Chỉ chốc lát, Tề Lý Cách nhận được tin tức Wells đáp lại, biểu thị chính mình vừa vặn có nhiệm vụ ở nơi đó, ngày mai liền sẽ tới.

Thật trùng hợp. Tề Lý Cách cười "hắc hắc hắc".

Tony đi vắng, Tề Lý Cách một mình văn phòng ung dung thảnh thơi chơi game, vào phòng bồi dưỡng ghi chép dữ liệu, điều chỉnh liều lượng chất dinh dưỡng mỗi tử cung cơ học, sau đó liền chơi game, ngủ trưa...

Cậu cong như con tôm trên ghế salông ở văn phòng, chân mang tất sọc cà cà vào gối ôm trên ghế salon, nghĩ thầm mình mở công ty nhỏ đúng là tốt, muốn làm gì thì làm đó, vui vẻ đến sắp bay lên, chỗ không tốt duy nhất, chính là không thể không đối phó với khách mời kỳ quái.

Nói đến khách mời kỳ quái, Tề Lý Cách lấy ra máy truyền tin của mình, thêm số điện thoại mà cô thư ký của Trần tiên sinh thường gọi điện tới vào danh bạ.

Cậu luôn cảm thấy, chiếu theo ma tính của Trần tiên sinh kia, sớm muộn sẽ gọi đến chỗ này của cậu, không sớm đề cập để phòng bị là không được.

Ba giờ chiều, cậu tuần tra một vòng công ty, thấy không có việc gì, liền chậm rì rì bò đến trên xe huyền phù, điều chỉnh lái tự động, "teng teng teng" đi về nhà.

Tề Lý Cách ở trong một gian phòng nhỏ tại vùng ngoại thành, tránh xa dân cư đông đúc, vì chính là giảm bớt gặp phải người độ tương dung cao xuất hiện. Bất quá thể chất của cậu kỳ ba, chạy bộ sáng sớm, dắt chó, dạo chơi ngoại thành, năm ba bữa liền có người quanh quẩn tại cửa nhà cậu, làm cho cậu lúc về nhà vẫn tinh thần căng thẳng, sợ có người lao ra.

Dù sao đối với với người ngoài mà nói, tương dung của lính gác dẫn đường đều là kỳ ngộ hiếm có, một đời cứ vài lần như vậy, không cố gắng nắm chặt tương đương với từ bỏ.

Những lính gác kia khao khát kết hợp cùng dẫn đường, chỉ cần nhất thời nghĩ không thoáng, chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Bởi vậy cậu trước khi xuống xe, trước đó nhìn chung quanh một hồi, xác định không có ai xong, mới thật cẩn thận xuống xe.

Bất quá cậu vẫn là quá ngây thơ rồi, chẳng biết lúc nào trước cửa đã đặt một bó hoa hồng đỏ, thấy vậy cậu sởn cả tóc gáy, vội vã tăng cường cảm giác ──

Có một người đứng phía sau cây cách đó khoảng 300 mét, độ tương dung 60%, đang ngó dáo dác nhìn về phía phương hướng của cậu.

Tề Lý Cách nhanh chóng chạy vào cửa, từ trong tủ giày huyền quan tìm ra thuốc ức chế tin tức tố, chích cho mình một mũi.

Độ tương dung 60% vẫn chỉ là chút lòng thành, cảm giác vô lực vừa rồi nhạt đến mức cậu là đứa mỗi ngày đều lười biếng cơ hồ không có cảm giác, thuốc ức chế tiêm vào chưa bao lâu, liền cảm giác có chút tinh thần.

Tiếp tục vừa cảm nhận, người kia tựa hồ đã đi xa chút, cậu an tâm không ít.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện