Phiên Ngoại Nàng Dâu Vương Phủ

Lui Hôn(1)


trước sau

Hàm Châu thầm niệm một câu Bồ Tát phù hộ, "May mắn chỉ là tự mình hù mình."

Tôn ma ma liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thành khẩn của nàng, cũng không nói gì.

Sân không lớn, phía trước để cho Cố Hành đọc sách và tiếp đãi khách, còn lão thái thái và những người khác thì ở hậu viện phía sau.

Mẫu thân của Cố Hành, Đổng thị cùng nữ nhi túc trực canh giữ bên giường lão thái thái, vừa nghe thấy tiếng động, bà quay đầu, híp mắt nhìn về phía cửa: "Hàm Châu tới rồi à, mau đến đây, lão thái thái vừa nhắc đến con đó."

Giọng nói thân thiết vô cùng tự nhiên, hiển nhiên là yêu thích Hàm Châu từ tận đáy lòng.

Trong lòng Hàm Châu cũng thấy ấm áp. Nàng từ nhỏ đã không có mẹ, sau khi cùng Cố Hành đính hôn, Đổng Thị đối xử với nàng như nữ nhi ruột thịt, Hàm Châu một tay giỏi nữ công gia chánh cũng là nhờ Đổng thị chỉ dẫn. Cóđiều thị lực của Đổng thị không được tốt lắm nên đôi mắt luôn phải nheo lại để nhìn, Hàm Châu nhịn không được chua sót, mấy năm Cố gia ở nông thôn, Cố Hành tuổi nhỏ đã muốn đọc sách, trong nhà toàn dựa vào Đổng thị dùng tài thêu thùa để duy trì sinh kế, ngày đêm làm lụng vất vả, vì vậy nên đôi mắt mới ngày càng kém.

"Lão thái thái có khá hơn chưa ạ?" Hàm Châu đi đến bên người Đổng thị, nhẹ giọng thăm hỏi lão nhân trên giường.

Cố lão thái thái gật gật đầu, ý bảo nàng ngồi xuống, cầm tay nàng nói: "Khá hơn nhiều rồi, chỉ là một chuyến suýt bước qua cầu Nại Hà, nên khi được trở về liền muốn gặp người nhớ mong trong lòng, Tử Diễn hai ngày nữa mới trở về, nhìn thấy con, ta cũng an tâm rất nhiều."Đề cập đến vị hôn phu, Hàm Châu không tiện trả lời, chỉ có thể rũ mi mắt ửng đỏ mặt.

Đổng thị đến gần, nhìn thấy tiểu cô nương ngượng ngùng, vừa lòng mà cười, đúng là một cô gái tính tình ôn nhu tri thư đạt lý, nhi tử có được mối hôn sự này, chắc chắn là nhờ vong phu ở trên trời phù hộ.

"Được rồi, ta có lời muốn nói riêng cùng Hàm Châu, các ngươi lui xuống trước đi." Hàn huyên vài câu, Cố lão thái thái mở miệng đuổi người.

Đổng thị bèn cùng nữ nhi đi ra ngoài, Tôn ma ma, Xuân Liễu cũng theo sau lui ra.

Hàm Châu ngồi trên mép giường thêu, nghi hoặc nhìn lão nhân gia.

Cố lão thái thái từ bên trong giường lấy ra một món đồ được gói cẩn thận trong chiếc khăn, đưa cho nàng, "Mở ra xem đi."

Hàm Châu đưa đôi tay tiếp nhận, mở khăn ra, liền thấy bên trong là một đôi vòng tay ngọc lục bảo xanh mơn mởn, toàn thân phát sáng.

Cố lão thái thái lên tiếng giải thích, "Đây là đồ gia truyền của Cố gia chúng ta, năm đó khi Cố gia gặp đại nạn, ta luôn do dự mãi, thế nhưng cũng chưa từng đem cặp vòng tay này bán đi, thà rằng mang theo bọn Tử Diễn về nông thôn chịu đựng gian khổ. Cho tới hôm nay lâm một trận bệnh, ta mới chợt nhận ra chính mình già thật rồi, không biết khi nào sẽ ra đi.."

"Xin lão thái thái đừng nói điều không may như vậy." Hàm Châu vội vàng khuyên nhủ, "Lão thái thái chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi."

Cố lão thái thái cười khổ, nhìn nàng nói: "Con không cần phải an ủi ta, lòng ta rất rõ ràng, không đề cập tới cái kia, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, cặp vòng tay này ta nghĩ nên giao cho con bảo quản. Bá mẫu của con tính tình yếu đuối, lại không có chủ ý, muội muội con thì càng không thể trông cậy, Tử Diễn thường xuyên ra ngoài nên cũng không thích hợp bảo quản, vì vậy chỉ có thể giao lại cho con, ta mới yên tâm, dù sao hai năm nữa con sẽ được gả vào đây, sớm muộn gì cũng phải cho con cả thôi."

Hàm Châu đỏ mặt, không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Lão thái thái, vật này quá quý trọng, ngài vẫn là.."

"Trưởng giả ban, không dám từ, từ chi vô lễ, chịu chi không hổ [1], Hàm Châu đọc sách nhiều như vậy, lẽ nào lại không hiểu đạo lý này?" Cố lão thái thái một bên ho khan một bên không vui giao huấn, "Khi ta tỉnh lại, điều nhớ đến đầu tiên là tìm người bảo quản món đồ gia truyền này, con không chịu nhận, tức là muốn ta lại xảy ra chuyện khi chết không được nhắm mắt sao?"

[1] Vật trưởng bối ban không nên khước từ, khước từ chính là vô lễ, nhận lấy mới không hổ thẹn.

"Lão thái thái!" Hàm Châu không muốn tiếp tục nghe lời nói không may mắn từ phía trưởng bối, thấy lão thái thái kiên quyết nên đành phải đáp ứng, nhìn nhìn bên ngoài, nhỏ giọng nhắc nhở: "Lão thái thái có nói chuyện này với bá mẫu chưa ạ?"

Chuyện đại sự như vậy, vẫn nên nói với Đổng thị một chút, miễn cho lúc
lão thái thái xảy ra chuyện thật, người Cố gia khi thu thập đồ không nhìn thấy vật gia truyền, khẳng định sẽ rất lo lắng, lúc đó nếu nàng lấy ra, như vậy thực sự rất khó giải thích.

Cố lão thái thái nắm tay nàng cười: "Tất nhiên phải nói, đợi con đồng ý ta liền nói, bất quá Hàm Châu ngàn vạn lần đừng nói với người ngoài, đặc biệt là muội muội A Lan của con, con bé vẫn còn chưa hiểu chuyện, nó nháo lên sẽ khiến ta rất đau đầu."

Bà là tổ mẫu của Cố Lan, cảm thấy tính tình nàng ta không được, vậy mà Hàm Châu lại không nghĩ như vậy, còn tốt bụng nói giúp Cố Lan vài câu.

Cố lão thái thái lắc đầu, từ ái hỏi nàng mấy ngày nay ở nhà làm gì, lại hỏi tình trạng sức khỏe của Giang Ký Chu.

Nhà mình bị ác nhân hiếp bức, trong lòng Hàm Châu có biết bao u sầu, nhưng lại không thể nói với người ngoài. Thực ra, việc lão thái thái sửa đổi thái độ lạnh nhạt đối với chính mình, lời nói cũng ôn hòa hơn hẳn, khiến cho Hàm Châu có chút thụ sủng nhược kinh.

Buổi trưa, lão thái thái giữ nàng lại dùng cơm, Hàm Châu không dám chối từ, dùng cơm xong lại hầu hạ lão thái thái uống thuốc, lúc này mới mang gói đồ gia truyền kia ra cửa.Về đến nhà, đi vào hậu viện, Hàm Châu lặng lẽ liếc về hướng sương phòng, không phát hiện người nọ, vừa định thở phào nhẹ nhõm, cửa sương phòng bỗng nhiên bật mở, một thân ảnh cao lớn bước ra, mặc một thân hắc y, cho dù ánh nắng mặt trời buổi trưa chiếu vào, cũng không thể sua đi hàn ý trên người hắn.

Dự đoán hắn sẽ không để nàng nhìn thấy muội muội, Hàm Châu liền nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đi thẳng đến phòng hạ nhân.

"Đứng lại."

Vừa đi được vài bước, phía sau bỗng nhiên truyền đến âm thanh lạnh băng của nam nhân.

Hàm Châu không tự chủ được dừng lại, nhưng ánh mắt vẫn như cũ nhìn về phía trước.

Trình Ngọc đi đến bên nàng, trầm giọng hỏi: "Bên kia vì sao gọi cô qua?"

Hàm Châu rũ mi mắt nói: "Lão thái thái bị bệnh, muốn gặp ta."

Trình Ngọc nhìn chằm chằm nàng bởi vì sợ hãi mà khuôn mặt trắng bệch, "Không có nói cái gì không nên nói đó chứ?"

Hàm Châu cắn môi, nghiêng đầu nhìn về một phía khác, "Không có."

"Thách cô cũng không dám, đi đi, không có việc gì thì đừng qua bên này." Lạnh lùng nói xong, Trình Ngọc xoay người trở về.

Hàm Châu tức giận đến cả người phát run, đây là nhà nàng, bọn họ tu hú chiếm tổ thì thôi đi, vậy mà còn mặt mũi nói như thế với nàng ư? Thật giống như nàng chính là nha hoàn của nhà hắn, có thể tùy ý tống cổ à?

"Tiểu thư cố nhẫn nhịn đi ạ, người nọ tàn nhẫn độc ác, chúng ta không đắc tội nổi đâu." Xuân Liễu đỡ lấy cánh tay nàng, nhỏ giọng khuyên nhủ.

Hàm Châu hít thật sâu một hơi, không quay đầu lại liền rời đi.

Trình Ngọc đứng ở cửa sương phòng, nhìn theo thân ảnh hai người chủ tớ dần mất hút, lại tiếp tục đứng một lát mới trở vào trong.

Định Vương nằm ở trên giường nghỉ trưa, y dựa vào lưng ghế ngủ gật, đang say giấc nồng, đột nhiên phía tiền viện Giang gia truyền đến một trận ồn ào.

Định Vương đột nhiên bừng tỉnh, quay đầu nhìn Trình Ngọc.

Chẳng lẽ Giang gia đã báo quan?

Trình Ngọc đã từ trên ghế đứng lên, cầm trong tay chủy thủ phóng đến phía sau cửa, vẫn không nhúc nhích, như mãnh thú, chờ đợi con mồi bước vào.

Ngưng Châu nguyên bản đang nằm ở trên giường ngủ trưa, lúc này cũng bị động tĩnh đằng trước đánh thức, dụi dụi mắt ngồi dậy, nhìn thấy Trình Ngọc trong tay cầm dao nhỏ, khuôn mặt liền biến trắng.

"Ngưng Châu đừng sợ, tới bên cạnh ta này." Định Vương cười kêu nàng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện