Editor: Hạ Tân LangBeta: Tân SinhTrình Ngọc cùng Định Vương ra roi thúc ngựa trở về kinh thành.Đường về nguy hiểm, tới vùng phụ cận kinh thành lại an toàn.Hai người cùng tiến cung bái kiến thiên tử.Tin tức Định Vương bị dư đảng giặc Oa ám sát, sinh tử không rõ đã truyền ở kinh thành hơn một tháng nay, liên quan đến an nguy của nhi tử, Minh Đức Đế lo lắng không thôi.
Lúc này thấy nhi tử an ổn trở về, long nhan đại duyệt, trước thưởng nhi tử và cháu trai có công đánh giặc, sau mới nói với Trình Ngọc: "Hoài Bích về trước đi, lâu như vậy hai huynh đệ ngươi đều không có tin tức, phụ vương ngươi cũng rất lo lắng."Hắn có lời riêng muốn nói với nhi tử, người ngoài không tiện nghe.Trình Ngọc thức thời cáo từ, lui ra khỏi đại điện.Ngoài điện, ánh mặt trời đầu đông ảm đạm, phóng tầm mắt nhìn lại, hoàng cung to lớn như vậy càng lộ rõ vẻ tịch liêu.
Ánh mắt hắn hướng về phía Tĩnh Vương phủ, đáy lòng Trình Ngọc không có chút cảm xúc ấm áp nào của người đi xa về nhà.
Phụ vương sẽ lo lắng cho hắn sao? Đừng nói hắn chỉ mất tích, cho dù có người đem thi thể của hắn nâng trở về, hẳn là người nọ cũng sẽ không chớp mắt lấy một cái đi?Nhưng đó là nhà hắn, hắn chỉ có thể về nơi đó.Ra khỏi cung, Trình Ngọc tiếp lấy ngựa tiểu thái giám dắt lại đây, không nhanh không chậm mà đi về hướng vương phủ.Không tới ba mươi phút đã tới trước cửa Tĩnh Vương phủ.Thị vệ thiếp thân của hắn, Trần Sóc đã sớm chờ ở ngoài cửa, thấy hắn cưỡi ngựa đi tới, Trần Sóc kích động đến mức sắc mặt đỏ lên.
Lúc ấy bị hai mươi mấy thích khách đuổi giết, Định Vương còn bị thương, tuy rằng hắn mang theo người dụ thích khách rời đi, nhưng Nhị gia chậm chạp không về, hắn nhịn không được suy đoán theo hướng tồi tệ, lúc này gặp lại, cảm giác như đã trải qua mấy đời."Trong phủ thế nào?" Trình Ngọc không có nhiều cảm khái như vậy, vừa đi đến chính viện vừa hỏi.Trần Sóc thấp giọng nói: "Thái Hậu đến Ngũ Đài Sơn cầu phúc, Thế tử cũng đi cùng, nói là tháng chạp mới trở về, còn lại đều không có chuyện gì."Trình Ngọc ừ một tiếng, không khác lắm với suy đoán của hắn.Tới chính viện, Trần Sóc không cần hắn nhắc nhở liền đứng chờ ở cửa viện, Trình Ngọc tự đi vào trong, đẩy cửa phòng ra, nhìn một nhà bốn người ở bên trong.Tĩnh Vương Trình Kính Vinh cũng thấy con thứ, thả đứa con út mới năm tuổi trong lòng xuống, xoa xoa đầu nó nói: "Nhị ca ngươi về rồi, Quân ca nhi mau qua chào hỏi."Tiểu nam hài quay đầu nhìn, có chút sợ hãi mà rúc vào trong ngực phụ thân, ôm phụ thân nói: "Nhị ca hung dữ, con không dám đi."Trình Kính Vinh cười cười, không miễn cưỡng.Trình Lam do Tĩnh Vương phi Tạ thị một tay dạy dỗ rất hiểu chuyện, nhìn mẫu thân một cái, nàng cười gọi đệ đệ, "Quân ca nhi lại đây, tỷ tỷ đem ngươi đi đón Nhị ca."Quân ca nhi lúc này mới không vui mà nhảy xuống từ trên đùi phụ thân, chạy đến bên người tỷ tỷ, gắng sức nắm chặt tay tỷ tỷ, sợ hãi nhìn người ở bên ngoài."Nhị ca đã về, đã ăn sáng chưa?" Trình Lam dừng ở cửa, cười cười hỏi nam nhân cao lớn đang đi vào.Tiểu cô nương mười tuổi, bộ dáng cực giống Tạ thị, lúc không cười ôn nhu yên lặng, cười rộ lên lại dịu dàng hào phóng, từ nhỏ đến lớn lễ nghi quy củ học đến hoàn mỹ, mà nàng là tiểu thư duy nhất của Tĩnh Vương phủ, cũng được Vương gia Trình Kính Vinh cực kỳ sủng ái, tiền tiêu mỗi tháng đều giống với ba vị ca ca.Trình Ngọc đối với hai tỷ đệ cùng cha khác mẹ này không có tình cảm gì, nhàn nhạt ừ một tiếng, đi đến trước mặt Trình Kính Vinh hành lễ: "Phụ vương."Đối với Tạ thị bên kia chỉ hơn hắn tám tuổi nhìn như không thấy.Tạ thị cũng không thèm nhìn hắn, mặt vô cảm xúc nhìn một đôi nhi nữ của mình.Trình Kính Vinh tập mãi thành quen, nhíu mày hỏi con thứ: "Sao về muộn như vậy? Không xảy ra việc gì chứ?"Trình Ngọc rũ mắt nói: "Gặp được mấy tên thích khách, cũng may hữu kinh vô hiểm."Trình Kính Vinh gật đầu, xua tay nói: "Bôn ba một đường, trước về nghỉ ngơi