Editor: Hạ Tân LangBeta: Tân SinhVào phòng, Hàm Châu thuần thục giúp muội muội mặc quần áo, từ trong ra ngoài đều là áo choàng thật dày, bọc đến kín mít.
Tiểu cô nương ngủ rất ngon, ngoan ngoãn để tỷ tỷ lăn qua lăn lại.
Lúc Hàm Châu cúi người giúp muội muội đeo giày, khóe mắt thấy có người đi vào."Xong chưa?" Trình Ngọc đứng ở cửa, hỏi.Hàm Châu nhìn khuôn mặt nhỏ ửng hồng của muội muội, ánh mắt dừng lại trên người Tráng Tráng đang cuộn thành một đoàn ở bên cạnh, lông chó con mềm mại, dựa lại gần Ngưng Châu, như muốn bảo vệ chủ nhân.
Đôi mắt lên men, Hàm Châu nhẹ nhàng xoa cái đều nhỏ củaTráng Tráng, rũ mắt cầu xin Trình Ngọc, "Mang con chó nhỏ này theo được không? Ngưng Châu thích nó."Tới kinh thành rồi, nàng và muội muội không thể ở cạnh nhau, nếu bên người muội muội có bầu bạn, ít nhiều nàng cũng có thể an tâm hơn.Nghĩ đến tỷ muội sắp chia lìa, lúc muội muội bị uất ức nàng không thể dịu dàng dỗ dành, trong lòng Hàm Châu chua xót.Trình Ngọc nhíu mày nhìn con chó kia, ngại mang đi tốn công tốn sức, liếc mắt lại thấy bả vai gầy yếu của nàng run rẩy, rõ ràng là đang khóc khóc.
Lần này, hắn tự biết bức ép nàng hơi quá, cuối cùng không mở miệng từ chối, cẩn thận khiêng Ngưng Châu đặt lên vai, một tay kia xách con cún nhỏ lông vàng lên, bước nhanh ra ngoài.Hàm Châu nghiêng tai lắng nghe.Tiếng bước chân xa dần, mọi thứ đều yên tĩnh lại.Ngẩn ra một lát, nhìn căn phòng mới ở chưa được ba ngày, Hàm Châu cam chịu đi thu dọn đồ vật.
Tranh chữ, sách vở phụ thân thích nhất, quần áo mẫu thân tự tay may cho hai tỷ muội đã sớm chật, để trong một cái bao.
Số còn lại nàng muốn mang đi, hắn cũng không cho.Tiền tài..Đa số là ngân phiếu, nàng muốn để lại cho một nhà Trương thúc, sợ bị lửa đốt uổng phí, đành phải cho vào trong bọc.
Đếm nén bạc trong hòm, gần trăm lượng, tính cả số sáng nay nàng đưa cho Trương thúc mua nhà, đủ chomột nhà Trương thúc cả đời áo cơm không lo.
Về phần trang sức, Hàm Châu chọn ra mấy cái mẫu thân để lại cho hai tỷ muội..Trình Ngọc rất nhanh quay lại, nhìn hai tay nải trên giường, "Tất cả đều ở đây?"Hàm Châu yên lặng gật đầu.Trình Ngọc mỗi tay xách một cái, xoay người nói: "Đi theo ta."Muội muội ở trong tay hắn, Hàm Châu đành phải ngoan ngoãn đi theo.Lúc gần ra đến nhà chính, Trình Ngọc đột nhiên quay đầu lại, nhìn nàng một cái, dừng bước, nói: "Lấy cái áo choàng khoác vào, bị bệnh lại hỏng việc."Hàm Châu nhìn người mình, cười khổ, trở về chọn một cái áo choàng lông cáo màu trắng mặc lên, đội cả mũ, che lại nửa khuôn mặt.Trên không trung treo một mảnh trăng tàn, hắn đi trước dẫn đường, nàng chậm rãi theo sau.
Cửa sau đã mở sẵn, hắn đi ra ngoài, quả nhiên ngoài cửa có một cỗ xe ngựa chờ sẵn, ngựa đen bọc vải bố trên bốn móng chân."Nhị công tử." Trần Sóc tiến lên đón người.Trình Ngọc đem tay nải bỏ vào trong xe, xoay người nói với Hàm Châu: "Vào đi."Hàm Châu cúi đầu đi tới trước xe ngựa, Trình Ngọc thấy Trần Sóc quên mang ghế dựa ra, duỗi tay muốn đỡ nàng, còn chưa chạm tới vạt áo, nàng đã nghiêng đầu, người cũng tránh qua một bên, không tiếng động từ chối.Tay Trình Ngọc ngừng trên không trung một chút, mới làm như không có việc gì thả xuống.Trần Sóc nhìn thấy, thức thời lấy ghế gỗ ra.Hàm Châu tự mình trèo lên xe ngựa, trong xe treo đèn, Ngưng Châu nửa nằm ở trên giường, trên người đắp cái chăn thật dày.
Trên xe phủ một lớp thảm lông, Hàm Châu ngồi trên đó, không cần ôm lò sưởi, cứ như vậy lưu luyến nhìn khuôn mặt nhỏ đang say ngủ của muội muội.Bên ngoài, Trình Ngọc thấp giọng phân phó Trần Sóc, "Ta ở ngoại thành chờ ngươi, cẩn thận chút, phóng hỏa xong lập tức rời đi."Trong lòng Hàm Châu nhảy dựng, đột nhiên vén rèm lên, "Xuân Liễu Thu Lan thì sao?" Hai người họ cũng trúng mê hương!Trình Ngọc đưa lưng về phía nàng, đáp: "Ta không lấy mạng hai người họ."Hàm Châu còn muốn hỏi lại hắn làm sao giữ lại Xuân Liễu Thu Lan, lại thấy thuộc hạ hắn khiêng gì đó từ dưới chân tường mang vào trong, nương theo ánh trăng ảm đạm, nhìn không rõ ràng, chỉ thấy giống như hai người một lớn một nhỏ.."Đó là thi thể lấy ra từ hố chôn tập thể, giống với thân hình hai tỷ muội ngươi." Trình Ngọc bình tĩnh giải thích.Đám người Trương thúc phát hiện thi thể, mới có thể tin tưởng hai vị tiểu thư thật sự đã chết.Bên tai truyền đến tiếng nàng nôn khan, Trình