Editor: HakuYenBeta: Tân SinhBuổi chiều võ khang bá Chu Dần đến thăm cháu ngoại gái."Còn nhận ra cữu cữu không?"Nam nhân mặc một thân áo choàng xám thêu hoa văn trúc diệp đơn giản, ngồi trước giường đất, đau lòng hỏi."Con nhớ rõ!" A Tuân cười đoạt lời.Tiểu gia hỏa sau khi sinh rất ít khi được nhìn thấy phụ thân, trưởng bối quen thuộc nhất chính là cậu mợ, cữu cữu so với mợ còn từ ái hơn, A Tuân ở hầu phủ nhìn thấy nhóm phụ thân, bá phụ và thúc phụ khẩn trương bao nhiêu, thì ở trước mặt cậu mợ càng thả lỏng bấy nhiêu, chân chính thể hiện là bé trai hai tuổi biết làm nũng, biết chơi đùa.Chu Dần cười gọi cháu ngoại trai đến gần, đem cậu bé ôm lên trên đùi, tiếp tục lo lắng nhìn cháu ngoại gái.Hàm Châu chịu đựng cảm giác không được tự nhiên trong lòng nhìn đáp lại, suy nghĩ một lát, bởi vì vốn dĩ không quen biết nên lúc này cũng không cần giả vờ, lắc đầu, thấp giọng trả lời: "Con không nhớ gì cả."Chu Dần trong lòng thở dài, trấn an: "Không có việc gì, không có việc gì, nhớ không nổi cũng không quan trọng, đại nạn không chết tất có hạnh phúc đến cuối đời, con cứ dưỡng thương cho tốt, đừng cố suy nghĩ những chuyện khác, chỉ cần nhớ rõ chúng ta đều là người thân nhất của con là được, con có muốn cái gì, cũng đừng ngại, cứ việc nói với cậu mợ nhé."Hàm Châu ngoan ngoãn gật đầu.Chu Dần tuy là cữu cữu ruột thịt, quan hệ cùng bọn nhỏ còn không thân thuộc bằng người mợ Phương thị này, ông là đại nam nhân nên tất nhiên sẽ không tìm lời nói chuyện phiếm, ở trong phòng ngồi một lát, trấn an cháu ngoại gái vài câu rồi mới ra ngoài.
Đi đến trong viện, ông nhìn lên bầu trời xanh thẳm ở đằng xa xa, vui mừng nói với thê tử: "Hạm nha đầu tuy đã quên hết mọi chuyện trước kia, nhưng tính tình ngược lại càng khiến người khác thích hơn."Trước kia cháu ngoại gái tựa như một con nhím nhỏ, người khác chỉ vô tâm nói một câu, nàng cũng sẽ suy nghĩ lung tung, rồi nói chuyện hùng hổ dọa người, thậm chí khi ông lên tiếng răn dạy, con bé còn dám cùng ông tranh luận.
Hiện tại con bé thế này, như là kiều dưỡng hoa[1], làm cho người khác nhìn vào nhịn không được mà thương tiếc và muốn che chở.[1] bông hoa cần được nâng niu, chìu chuộng.Phương thị khẽ cười trêu ghẹo ông: "Đúng vậy, rất là dịu dàng, giống như chàng vậy phải không?"Trên mặt Chu Dần liền hiện lên một tia xấu hổ, nhìn nhìn nha hoàn đang theo phía sau, nhỏ giọng thầm nói: "Ta đang nói chuyện nghiêm túc với nàng, mà nàng lại không đứng đắn như vậy."Phương thị tấm tắc hai tiếng, dựa vào trượng phu càng gần, khe khẽ nói nhỏ: "Cái này mà gọi không đứng đắn à? Nếu nói về không đứng đắn, làm sao ta có thể so sánh với chàng."Khuôn mặt trắng nõn của Chu Dần trong nháy mắt ửng đỏ nhìn thê tử, muốn phản bác, nhưng sự việc đã rõ như ban ngày nên không cách nào cãi lại.Phương thị cười nhìn lại trượng phu.Bà thích nhất chính là tính tình thành thật này của trượng phu, tuy rằng thành thật quá mức thì có vẻ không có tiền đồ, nhưng trượng phụ lại chỉ một lòng hướng về bà, không có thông phòng thiếp thất, so với Sở Khuynh kia tuy có bản lĩnh nhưng phong lưu chuyên phụ người, tốt hơn gấp trăm lần.
Mới đầu có nha hoàn ôm mộng tưởng muốn bò lên giường, trượng phu của bà, chẳng những không thuận thế ăn vụng hoặc đắc chí, ngược lại còn mang một bộ dáng ủy khuất vô cùng, liên tục vài ngày oán giận bà quản người không chặt, ghét bỏ nha hoàn kia không biết xấu hổ, từ đó trở đi không nói chuyện cùng nha hoàn hầu hạ trong phòng nữa, tránh như rắn rết.
Thậm chí khi hai phu thê gần gũi, người này ban đầu cũng ngượng ngùng xoắn quýt trong lúc chạm vào bà, đến khi nhiệt tâm sôi trào mới có thể quăng bỏ cái gọi là lễ nghĩa liêm sĩ sang một bên.
Do đó lời nói của bà khiến ông nhớ lại mà tự đỏ mặt.Như vậy cũng tốt, ông cứ tiếp tục làm một nam nhân thành thật đi, còn bà sẽ thay ông chiếu cố cho cháu ngoại trai và cháu ngoại gái, phu thê chuyện ai nấy làm."Bên phía Sở gia có tin tức gì sao?" Nói một chút lời thân mật xong, Phương thị liền lạnh giọng hỏi.Chu Dần ừ một tiếng, trên mặt đã khôi phục lại bình thường, vừa đi vừa nói, "Trước khi ta tới đây, lão thái thái có cho người qua hỏi, biết được Hạm nha đầu đã tỉnh, liền nói