Editor: HakuYenBeta: Tân SinhLữ gia ở Lạc Dương là gia tộc chuyên hành nghề y, cùng với Cát gia ở Kinh Châu nổi danh như nhau, nam đinh của hai gia tộc này đều không hành nghề chính thức, nhưng Lữ gia có mở một y quán ở Lạc Dương, nếu người dân tới cửa xin giúp đỡ, bọn họ cũng sẽ vui lòng hỗ trợ, không giống Cát gia, y thuật gia truyền xuất quỷ nhập thần, nhưng con cháu Cát gia lại ít ai gặp được.
Lần này, hai anh em Chu Văn Đình là đi Lạc Dương mời gia chủ đức cao vọng trọng nhất Lữ gia, Lữ thái công đến xem bệnh.Hàm Châu ngồi trên ghế, đầu hơi cúi, một đám người xung quanh đều chăm chú nhìn Lữ thái công bắt mạch cho nàng.Phương thị Ngưng Châu đều biết rõ nàng không có bệnh tật gì, nhưng Phương thị vẫn diễn rất ra dáng ra hình, còn Ngưng Châu thì thành thành thật thật giả vờ ngoan ngoãn, tò mò đánh giá đầu tóc hoa râm của Lữ thái công.A Tuân dựa vào Chu Văn Gia, khẩn trương quan sát từng hành động của tỷ tỷ.Còn Chu Văn Gia lại là người khẩn trương nhất, cũng là người hi vọng biểu muội khôi phục trí nhớ nhiều nhất.
Hắn và biểu muội là thanh mai trúc mã, tuy rằng biểu muội thường xuyên giáo huấn hắn, mắng chửi hắn, hở chút là nổi giận, hại hắn lần nào cũng phí cả nửa ngày trời mới có thể dỗ ngọt, nhưng rõ ràng biểu muội cũng rất thích hắn, nàng trang điểm thật xinh đẹp để cho hắn xem, còn hỏi hắn nàng có đẹp không, có một lần nàng bảo hắn nhắm mắt lại, sau đó hôn hắn một cái.
Không giống như hiện tại, ánh mắt biểu muội nhìn hắn giống như người xa lạ, còn lảng tránh khi hắn chăm chú ngắm nàng.Trong phòng tĩnh lặng đến một tiếng động nhỏ cũng có thể nghe thấy.Mày Lữ thái công càng nhăn càng chặt, thu hồi tay, lại đè đè lên trán Hàm Châu, nhưng không cảm giác được bất luận khác thường gì, nghe Hàm Châu nói không có đau đớn, mới càng ngạc nhiên: "Lão phu đã xem qua, cô nương thân thể khỏe mạnh, không có vấn đề gì cả."Hàm Châu rũ mắt không nói nên lời, bởi vì gạt người nên thẹn trong lòng, thế nhưng người bên ngoài nhìn vào lại hiểu lầm là ảm đạm thương tâm.Chu Văn Gia vội la lên: "Sao lại không có vấn đề được, những chuyện trước kia nàng đều không nhớ, ngài xem lại một lần nữa đi?""Văn Gia." Chu Văn Đình thấp giọng mắng, chắp tay hướng Lữ thái công bồi tội: "Xá đệ nóng nảy xúc động, mong thái công thứ lỗi cho đệ đệ bất kính."Phương thị cũng đi theo bồi tội.Lữ thái công cười lắc đầu: "Không thể trách hắn, bộ não con người thần bí khó lường, lão phu cũng từng nghe nói nhiều về loại chứng bệnh này, xác thật có người bị mắc bệnh nhưng lại khám không ra.
Lúc mới vừa nghe phu nhân hình dung triệu chứng của cô nương, lão phu còn cảm thấy may mắn vì cuối cùng cũng có thể phản bác những tin vịt đó, thật không ngờ thực sự lại có chuyện này.""Vậy rốt cuộc ngài có trị được không?" Ông lão lải nhải nửa ngày mà vẫn chưa nói được lời chắc chắn, Chu Văn Gia nhịn không được nói thầm, liền bị huynh trưởng hung hăng trứng mắt một cái.Lữ thái công đứng dậy đáp: "Thứ lỗi lão phu tài hèn học ít, dù muốn cũng không thể giúp được gì."Chu Văn Gia nghe xong đứng hình tại chỗ.Phương thị trấn an nói: "Trị không khỏi cũng không sao, biểu muội của con có thể tỉnh lại là chúng ta nên thắp hương bái Phật rồi, còn lại cứ thuận theo tự nhiên đi."Bà rất rõ tâm tư của nhi tử, chỉ là lúc này không có thời gian tỉ mỉ khuyên giải hắn, liền xoay người, cùng trưởng tử tiễn Lữ thái công đi ra ngoài, "Phiền thái công ngàn dặm xa xôi chạy tới, hai ngày này hi vọng thái công ở lại hàn xá nghỉ ngơi, để chúng ta có thể tiếp đãi cho phải lễ nghĩa của chủ nhà."Lữ thái công đã sáu mươi tuổi, bôn ba một đường xa tới cũng đã mệt mỏi rồi, cảm kích nói lời đa tạ.
Ra tới sương phòng, vừa vặn gặp được hai thân ảnh từ trong bóng tối đi về phía này, phía trước là nam nhân khoảng